“Vậy còn được...” Tống Bạch xoay đầu, nhìn vào trong xe, “Không phải chỉ thất tình thôi sao, việc cỏn con, có gì ghê gớm đâu?”
Đến mức ra nông nỗi này hay sao?
Đàm Hi: “Đợi anh thất tình rồi hẵng đến nhận xét, ok?”
“Thất tình thôi mà, tôi cũng không phải chưa...” trải qua.
Ba chữ cuối cùng bị Tổng Bạch nuốt vào trong bụng kịp thời. Phật viết: không thể nói!
“Chưa gì? Nói hết câu đi chứ, bị gì thế hả...”
“A, các anh em vẫn còn high trong phòng, tôi phải trở về rồi. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé! Bye bye...”
Đàm Hi cau mày, “Gì đây? Chạy còn nhanh hơn thỏ...”
15 phút sau, Vệ Phong đã đến.
Đàm Hi giao Vệ Ảnh cho anh ta: “... Cảm xúc của Tiểu Ảnh không được ổn định lắm, có thể anh phải tốn nhiều tâm trí đấy. Nếu điều kiện cho phép, nấu chút canh giải rượu cho cậu ấy uống, để tránh hôm sau bị đau đầu.”
Vệ Phong ghi lại tất tần tật: “Hôm nay làm phiền em quá.”
Đàm Hi xua tay: “Cố gắng chăm sóc cậu ấy.”
Về đến Bồng Lai, đồng hồ chỉ hướng 10 giờ.
Đàm Hi quẳng giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách, ngã người xuống sofa.
Ừm... trong nhà vẫn là thoải mái nhất, mệt chết mất.
“Biết về rồi à?” Bất ngờ giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Đàm Hi bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Đại Điềm Điềm, anh về rồi à?!”
Lời nói chưa dứt, người đã bám lên Lục Chinh, giống như một chú gấu Koala.
Hai chân quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, Đàm nữ vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867101/chuong-720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.