Vò đã mẻ lại sứt, cũng chỉ thế này mà thôi. 
Có gào lớn thế nào, có khóc thê thảm ra sao cũng có tác dụng gì đâu? Đều chẳng thể níu giữ được quyết tâm của người đàn ông này. 
Thế nên, sau khi nhận rõ hiện thực, Hề Đình liền bình tĩnh lại, chẳng còn gì để mất nữa rồi, “Từ một khắc khi tôi trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, anh cũng đang tương kế tựu kế đúng không?” 
Tần Thiên Lâm không thể không thừa nhận, lúc không điên thì Hề Đình rất thông minh, “Đúng thế.” 
“Tại sao chứ?” 
Gã đàn ông không đáp. 
Hề Đình cười lạnh, hỏi: “Đàm Hi ư?” 
Ánh mắt Tần Thiên Lâm hơi lóe lên, cũng không hề phủ nhận. 
Đúng rồi, người đàn ông này rất bảo thủ, chỉ sợ dù sự thật có bày ra trước mắt cũng sẽ không thừa nhận rằng mình sai, nếu hắn không sai thì người khác phải sai rồi. Mà Hề Đình vừa lúc đâm đầu vào họng súng. 
“Cô ta nói anh là thằng khốn nạn, tôi còn không cho là đúng, ha... giờ thì thấy rồi!” 
“Cô ta?” 
“Ồ, chính là người vợ cũ mà anh một lòng một dạ muốn nối lại tình xưa đó. Nghiêm túc mà nói, đó cũng chẳng phải “vợ cũ” gì hết, dù sao các người cũng chẳng có gì chính thức cả, cùng lắm thì cô ta chỉ sống nhờ ở nhà các người một thời gian mà thôi.” 
Tần Thiên Lâm siết chặt nắm tay, ánh mắt càng lúc càng nặng nề. 
“Nói lại thấy, Đàm Hi của hiện tại không hề giống với Đàm Hi trước kia,“ Hề Đình bám vào sofa đứng lên, lại dùng tay lau vết máu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866820/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.