Không hiểu sao, cô bé này lại khiến anh bất giác muốn tiếp cận, thậm chí... muốn thân thiết. 
Vợ bạn không được đụng, Thời Cảnh kịp thời dừng lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu, Ừm, cô nhóc là của lão Lục, của lão Lục... 
“Người anh em,“ Thời Cảnh nói với vẻ trịnh trọng, “Việc này, cậu thật sự làm chưa đủ tốt rồi.” 
Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh một cái. 
“Đừng trừng tôi, tôi nói thật. Cậu nghĩ mà xem, Lục Gia và Tần Gia dù gì cũng có quan hệ thông gia. Tuy cậu và Lục Thảo không phải cùng một mẹ, nhưng dù gì bà ta cũng là người của Lục gia. Tần Thiên Lâm là cháu ngoại của cậu, điểm này không thể thay đổi được. Nghĩ mà xem, nếu cậu kết hôn với nhóc con, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ngại ngùng biết bao? “Sẽ không gặp thường xuyên.” 
“Nhưng cũng sẽ có lúc đụng mặt nhau mà?” 
“Không ngại ngùng?” 
“Hơ, sao mà không ngại...” 
“Da mặt cô ấy dày.” 
Thời Cảnh ngừng lại, sau đó cười to, vừa cười vừa đập bàn, ngửa trước ngã sau: “Cậu đang nói xấu cô ta hả?” 
Lục Chinh không đổi sắc, ánh mắt biểu thị anh rất nghiêm túc. 
“Được rồi, vậy Tần Gia không lo, nhưng ông cụ bên đó cậu tính sao? Đâu thể lại dùng cách uy hiếp đút tiền được chứ?” 
“Tôi tự có cách.” 
“Ồ, cậu có chuẩn bị sẵn rồi à?” 
Lục Chinh lấy một điếu thuốc ra châm, “Người bên Viện Kiểm sát điều tra tôi.” 
Thời Cảnh chợt tái mặt, “Sao vậy? Cả Viện Kiểm sát cũng tham gia sao?” 
“Ừ.” Hít hà một cái, hơi sương làm mờ mắt. 
“Việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866736/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.