Trong gương một nam một nữ đứng đấy, trên cổ đều quàng chiếc khăn màu đỏ. 
Đàm Hi cao một mét bảy, so với nữ sinh thì cô thuộc diện cao rồi, nhưng đứng với Lục Chinh cao lớn vẫn không đủ, rõ ràng là ngự tỷ ăn chơi, thế mà lại có cảm giác như chú chim non bé nhỏ cần che chở vậy. 
“Dựa vào cái gì chứ?” Đàm Hi chu mỏ, không phục. 
Lục Chinh nhìn cô: “Có tiền đồ!” 
“Anh thấp xuống tí coi.” Đàm Hi đưa tay đẩy vai anh xuống. 
“Làm gì chứ?” 
“Ai da, anh thấp xuống tí xem nào!” Tuyệt chiêu giọng em bé, bài thuốc làm nũng cần thiết không thể thiếu. 
Lục Chinh hết cách, chỉ còn biết làm theo, không ngờ cô lại đưa tay ôm lấy anh. 
“Vậy mới đúng.” Đàm Hi nhìn hai anh em trong gương, cảm thấy hài lòng gật đầu. 
Cô bán hàng mín môi cười thầm, đang thanh thiên bạch nhật mà rắc cẩu lương có ổn không đó? Sau cùng, Đàm Hi quẹt thẻ lấy hai chiếc khăn quàng. 
“Nè, xem như tặng quàTết cho anh.” Cô đưa anh túi giấy. 
Lục Chinh không nhận, “Em có thể về nhà rồi đưa anh.” Ý trong lời nói, ông đây không xách. 
“...” Ghét! 
Hai người sau đó đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, kết quả rất bội thu. 
“Buổi trưa ăn gì?” Đàm Hi nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi. 
“Đói rồi?” 
“Hơi hơi.” 
“Có muốn ăn gì không?” 
“Ừm... đồ nóng.” Tốt nhất là bia nóng. 
Đương nhiên, vế sau Đàm Hi chỉ có thể âm thầm bổ sung trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra. 
“Đi thôi.” 
Hai người đi xuống bãi để xe. Đàm Hi quăng túi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866735/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.