Khi khúc nhạc dạo kỳ ảo ngân nga vang lên một cách bất ngờ, toàn trường lập tức im bặt, dường như đã bị đưa tới thành phố Ulaanbaatar rộng lớn nơi dị quốc xa xôi!
Hàn Sóc khẽ khép mắt lại...
“Anh đi rồi
Bao nhiêu năm xa cách
Anh còn ở
Bên cạnh em
Những tháng ngày được ngắm nụ cười trên gương mặt anh
Giờ nhắm mắt lại em vẫn còn thấy rõ...”
Tiếng guitar vang lên, Đại Quang hòa âm vào, Đàm Hi gõ vang chũm chọe, tiếng chuông bò phụ trợ, đương nhiên, lúc này đã đổi thành một cốc nước khoáng.
Hàn Sóc lại bắt đầu cao giọng.
“... Đêm Ulaanbaatar
Ôi, anh ở đây
Anh tồn tại trong từng ngóc ngách của thế giới này
Hú hu...
Ôi, anh ở đây
Anh xuyên gió, xuyên mây, xuyên qua tất cả để trở về...”
“Đây... là ca khúc tự mình biên soạn à?” Giáo sư khoa thanh nhạc cao cấp lẩm bẩm tự hỏi, có vẻ không thể tin nổi.
Dạ Huy Nguyệt nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn lên sân khấu lại đầy lửa nóng và tính toán. Dù thế nào, bản chất của anh ta cũng là một thương nhân, giỏi khai quật tất cả những gì có thể làm ăn được.
“Ố ồ, cậu có vẻ ưng ý người ta ấy nhỉ?” Giọng An Diệu lạnh căm.
“Cút sang một bên! Cái gì mà ưng ý hả? Lớn thế này rồi mà ăn nói chả ra sao, xứng đáng bị ba cháu đánh đòn!”
“Cậu có dám nói là cậu không coi trọng ban nhạc này không?”
“Phải thì sao hả? Hơn nữa, người ta quả thực rất xuất sắc mà.”
“So với cháu thì sao ạ?”
“Thôi té sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866673/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.