“Sao lại ở trong tay cậu thế?”
“Kha Nhan đưa cho đấy. Kinh khủng thật, thứ bé xíu thế này mà cũng đắt tới mấy trăm tệ.”
Đàm Hi duỗi tay ra, “Đưa tớ xem nào.”
Nhị Hùng lập tức mở gói đồ ra, “Đây.”
Đàm Hi mân mê một hồi. Cô đã chơi trống jazz nhiều năm, biết có rất nhiều lúc người diễn tấu cần phải có thêm các đạo cụ như chuông bò, mõ, maraca, tam giác linh đủ loại. Nhưng trước đây, cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này, thậm chí một vài kiến thức phổ biến cơ bản cũng không biết nhiều lắm.
“Có thể không dùng thứ này không?”
Nhị Hùng lắc đầu, “Trừ phi bây giờ đổi bản nhạc khác.”
Hàn Sóc đã chọn bài “Đêm Ulaanbaatar” từ rất lâu trước kia, sắp xếp tới vòng biểu diễn cuối cùng như pháp bảo tranh giải quán quân, có thể nói là con át chủ bài có lực sát thương cuối cùng của LAND. Hơn nữa mọi người cũng đã chuẩn bị rất lâu, đổi ngay lúc này cũng không được tốt cho lắm.
“Bài hát này từng được ban nhạc Dschinghis Khan (Thành Cát Tư Hãn) trình bày, có xuất xứ từ Mông Cổ, có sắc thái dân tộc cực kỳ nồng hậu, riêng phần tiếng Mông Cổ trong bài này không phải loại mà âm vực của người Hoa Hạ có thể khống chế được. Anh Sóc có âm vực rộng, nhưng đa số thời điểm đều dùng giọng trầm, cho nên nghe mới giống giọng thuốc lá và rượu.”
Nghe Ngũ Mộc nói vậy, Đàm Hi mới nhận ra âm thanh khi hát và khi nói chuyện của Hàn Sóc đúng là không giống nhau.
“Ý tưởng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866672/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.