Lục Chinh là người cực kỳ tự giác, điểm này Đàm Hi vẫn luôn rất rõ ràng, ngay cả với chuyện hút thuốc, anh cũng nghiện thuốc nhưng có năng lực khống chế hơn Đàm Hi nhiều. 
Không chỉ như thế, anh còn dùng tiêu chuẩn đó để yêu cầu cô. 
Đáng tiếc... 
Ai bảo cô là người không chịu đi vào khuôn khổ chứ? “Em có thái độ gì thế hả?” Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng. 
“Cậu, cháu đói lắm, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi.” 
“Đàm Hi, em bỏ thuốc khó khăn đến thế hay sao?” 
Cười lên một tiếng, cô nhướng mày, vẻ kiêu ngạo khó thuần trong mắt cô khiến cho người đàn ông rất tức giận. 
“Thế sao anh không bỏ?” Trả lời một cách đầy mỉa mai. 
“Chúng ta giống nhau sao?” Lục Chinh cắn răng, mỗi chữ đều như được rít qua hàm răng. 
“Sao lại không giống chứ? Có chỗ nào không giống đâu nào?” Cô cười, “Chẳng phải anh cũng chỉ nhiều hơn em một cây gậy, còn em nhiều hơn anh hai cục bột thôi sao!” 
“...” 
Thực ra, vừa nói lời này xong là Đàm Hi đã hối hận, có điều trong lòng vẫn còn tức tối nên không muốn chịu thua. 
“Đàm Hi, em nhắc lại lần nữa thử xem.” 
Nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông, cô động môi, cuối cùng không dám lên tiếng nữa. 
“Lần sau còn hút hay không hả?” 
“...” 
“Nói chuyện!” 
“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” 
Lục Chinh tức giận cực kỳ, gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm căng chặt, sau một lúc lâu: “Hút thuốc bao lâu rồi?” 
Đàm Hi nhớ lại một hồi: “Bắt đầu từ kiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866664/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.