“Xin bà bớt đau buồn.” Trương Lư cúi người chào Tần Dung, tiếp đó cúi đầu thể hiện thành ý với hai chị em nhà họ Sầm.
Tần Dung đáp lễ, vẻ mặt lãnh đạm.
Sầm Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào túi văn kiện trên tay anh ta, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng Tần Thiên Kỳ, khóc sụt sịt, trong số tất cả mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có mình cô ta không chú ý đến sự xuất hiện của Trương Lư.
Người có chồng lo mọi việc nên tâm cũng bớt u sầu.
Trương Lư đứng giữa linh đường, cúi đầu gập người với di ảnh, mỗi lần khom lưng đều chín mươi độ tiêu chuẩn, đủ để thể hiện thành ý.
Cúi người ba cái xong, khẽ ho hai tiếng, âm lượng không lớn, là sự tôn trọng đối với người chết, nhưng cũng không nhỏ, đủ để mọi người có mặt đều nghe thấy.
“Tôi là Trương Lư, là thư ký cá nhân của chủ tịch Sầm, ngày 27 tháng 8 năm 2033, tôi đã nhận được sự ủy thác của ông Sầm Chấn Đông, căn cứ vào di nguyện của ông ấy, được nhiếp ảnh gia XX quay phim lưu lại toàn bộ quá trình...”
Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, ai nấy đều vểnh tai lên, kịch hay sắp mở màn rồi!
Thân hình Tần Dung khẽ lung lay, Sầm Đóa Nhi tiến lên đỡ, nhưng bị bà ta lặng lẽ gạt ra.
“Mẹ!” Cô ta đè giọng xuống, từng chữ đều như xen qua kẽ răng rít ra, “Bây giờ là lúc nào rồi? Mẹ vẫn còn giận con sao? Ba đi rồi, chỉ còn lại ba mẹ con nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866613/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.