Sao Đàm Hi không hiểu mưu đồ nho nhỏ này của Lục Chinh chứ!
Không phải muốn lừa ngủ một đêm, tranh thủ thời gian đêm xuân hưởng thụ hay sao? Đồ háo sắc!
Cô cũng không có khuynh hướng tự ngược, sao có thể tự mình chuốc lấy cực khổ chứ?
Vào đêm, Lục Chinh chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
Lúc chuẩn bị chia tay, Đàm Hi lại bắt đầu lưu luyến, hai mắt ngập nước nhìn anh, dường như giây tiếp theo có thể khóc ra thành tiếng vậy.
Gió đêm phần phật, không khí hơi ẩm ướt, người đàn ông duỗi tay giúp cô kéo khóa áo khoác.
“Phải tự chăm sóc cho mình đấy.”
Đàm Hi gật đầu, rầu rĩ đáp: “Có phải trẻ con đâu mà...”
Lục Chinh không nhịn được bật cười.
Chẳng phải ở trong mắt anh, cô chỉ là một cô bé mà thôi hay sao?
Trước cổng trường, đèn điện sáng trưng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua quay đầu nhìn hai người, đương nhiên, quá nửa trong số đó là bị ngoại hình của chiếc Land Rover hấp dẫn.
“Em vào đi.”
“Không, em muốn tiễn anh.”
“Đến đây là được rồi.”
Đàm Hi nhấp môi, kéo tay áo người đàn ông, cả người bị cảm xúc lưu luyến và không muốn buông ra bao phủ, “Sau khi anh về rồi, nhớ phải chăm sóc cho Tiểu Nhị đấy, nó thích ăn tôm nhất.”
“Ừ.”
“Còn nữa, đừng quên tiền tiêu vặt hàng tháng của em...”
Người đàn ông dở khóc dở cười, duỗi tay véo mũi cô, “Đúng là cô nhóc tham tiền!”
“Anh cũng phải đối xử tốt với Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh đấy, không được ghét chúng nó!”
“Rồi. Còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866568/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.