Đàm Hi quay đầu đi, rì rầm một tiếng, không thèm để ý tới anh, vừa buông nước trái cây ra liền ôm lấy hai cái gối mân mê không ngừng.
“Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly...”
Vuốt ve lông tơ đỏ như lửa, Đàm Hi híp mắt lại, “Mềm quá...”
Kéo hồ ly ra trước mặt, mắt người nhìn vào mắt hồ ly, một long lanh như nước, một vô cùng tinh ranh.
Đàm Hi quay đầu nhìn Lục Chinh: “Có giống không?”
Người đàn ông bớt chút thời gian liếc sang, “Giống.”
Tinh ranh y như nhau!
Đàm Hi lại ôm cái gối hình con sói ra, dí tới trước mặt người đàn ông như dâng vật quý, cố gắng không chắn hết tầm mắt của anh.
“Nhìn xem, cái này có giống anh không?”
Lục Chinh nhướng mày: “Anh?”
“Đúng thế! Một con là Hồ Tiểu Hi, một con là Lang Tiểu Chinh, tên em đặt đấy, nghe hay không?”
Người đàn ông khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, “Hay.”
“Về sau chúng nó sẽ đặt ở trong xe của anh, không được vứt ra! Dù sao, nhìn thấy Hồ Tiểu Hi thì nhất định phải nhớ tới em.”
Cười nhẹ một tiếng, “Nhóc con nhà em không phải bá đạo bình thường đâu!”
“Tất nhiên rồi! Ngoài ra, Hồ Tiểu Hi còn phải giúp em theo dõi xem anh có thừa dịp không có em mà lêu lổng với đám phụ nữ khác không!”
Sắc mặt Lục Chinh tối sầm.
Đàm Hi không thèm để ý tới anh, đặt một hồ ly một sói ra băng ghế sau, “Ngoan nha, nhiệm vụ của các em rất gian khổ, nhất định phải ngoan ngoãn theo dõi người chằm chặp cho chị, lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866567/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.