Lúc Ân Hoán quay lại thì tóc vẫn còn đang ướt sũng, cứ để nguyên thế mà rúc vào trong chăn.
Sầm Uất Nhiên rút cái khăn lông trên đầu giường ném qua cho hắn, “Lau khô đi.”
“Đâu cần để ý lắm thế làm gì...”
“Anh có lau hay không hả?”
“Lau! Anh lau là được chứ gì?” Túm lấy khăn lông rồi trùm lên đầu vò loạn một hồi.
“Khô rồi, khô rồi...” Vất khăn, chui vào chăn, hai cái chân kẹp chặt, kéo thiếu nữ vào trong lòng, “Vợ yêu ơi, anh muốn...”
Sầm Uất Nhiên đẩy hắn ra, “Anh không thấy phiền à? Tránh ra!”
“Anh ngủ với vợ của anh là chuyện hợp tình hợp lý, tại sao lại phiền chứ hả?”
Ánh mắt cô gái tối sầm và lạnh lùng: “Lại muỗn cưỡng bức chứ gì?”
Ân Hoán nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh đâu dám...”
Sầm Uất Nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, người này thật sự rất vô liêm sỉ, nếu không cho hắn thấy rõ thái độ của mình thì chắc chẳng bao giờ hắn biết đúng sai thế nào cả.
“Tay anh đang để ở chỗ nào thế hả?”
“He he... Anh mát xa cho em mà.”
“Không cần.”
“Vợ à, em có thể lớn như thế này chẳng phải là do anh cực khổ lao động sao, muốn qua cầu rút ván đấy à?”
“Anh không thấy tởm à?”
“Anh ăn ngay nói thật mà. Chỗ này của em trước kia có khác gì cái màn thầu đâu, giờ thành một cái bánh bao lớn như thế này mà còn không định cho anh cắn một miếng à?”
“Cút!” Gạt tay hắn ra, mặt thiếu nữ sa sầm xuống, lạnh lùng, trong lòng vừa thấy tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866534/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.