Lúc hai người về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn. 
Vú Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng từ ban công trở vào, trong tay còn cầm một ấm nước. 
“Cậu Lục về rồi.” 
“Vâng.” 
Đàm Hi ló đầu ra từ sau lưng anh, “Vú Trương, chẳng phải vú bận về trông cháu hay sao ạ? Còn chưa đi ư?” 
“Đang chuẩn bị về đây, nhớ ra hai ngày nay chưa có ai tưới nước cho hoa ở trên ban công, cũng may nước vo gạo lúc trưa chưa đổ nên chạy ra tưới cho nó, tránh để chết queo.” 
“Dạ, vất vả cho vú rồi.” 
“Có gì mà vất vả chứ. Ơ, cô Đàm, tay cô bị làm sao thế kia?” 
Đàm Hi hơi liếc nhìn người đàn ông, “Dạ không sao ạ, không cẩn thận nên bị thương...” 
“Đã đi gặp bác sĩ chưa thế?” 
“Dạ rồi. Mới vừa từ bệnh viện về.” 
Vú Trương nhìn cô với vẻ rất đau lòng, “Bị thương ở cổ tay thì sợ nhất là động vào gân, phải chăm sóc vết thương cẩn thận vào.” 
“Vâng, cháu biết rồi.” 
“Mà... Tôi tưởng hai người ăn ở ngoài nên cơm tối...” 
“Không sao ạ, vú cứ về đi, chúng cháu có thể tự giải quyết mà.” 
Vú Trương tưới hoa xong, lại dọn sạch ban công rồi mới đi. 
Lục Chinh đi vào thư phòng, mãi vẫn không ra ngoài. 
Đàm Hi ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên nhớ tới cái điện thoại liền moi nó ra từ khe hở của sô pha. 
Mở khóa màn hình, nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi đầu tới từ một dãy số xa lạ, nhìn kỹ thì chính là số của con hàng Tiểu Bạch kia. 
Hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866531/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.