Triệu Dịch Quân rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bên cạnh, thuận tay kéo cô ôm vào lòng mình. Hạ Trúc Linh sờ lên áo anh, chạm lên trên gạch và số sao trên cầu vai của anh có chút lạnh lạnh.
Hạ Trúc Linh cười: “Lần đầu tiên em chạm vào áo của bộ đội đấy.”
Ý cười lan đến đuôi mắt của Triệu Dịch Quân, anh hỏi cô: “Đẹp không?”
Hạ Trúc Linh thành thật gật đầu trả lời: “Đẹp.”
Dáng người Triệu Dịch Quân cao lớn, chân lại dài mặc cái gì cũng đẹp.
Khuôn mặt Triệu Dịch Quân cười đến là dịu dàng ghé sát tai cô nói nhỏ.
“Anh thấy rằng em mặc còn đẹp hơn. Để lát nữa về phòng anh sẽ cho em mặc thử”
Gương mặt Hạ Trúc Linh thoắt cái đã đỏ bừng, cô liếc mắt nhìn anh không hài lòng.
“Anh không thể đứng đắn được hay sao?”
Người đàn ông này thật là, rõ ràng đang mặc quân phục mà lại có thể nói ra những lời mờ ám đến như vậy. Triệu Dịch Quân cười ha hả, đặt tay lên trên bụng cô.
“Anh mà đứng đắn thì nhóc con này phải đợi đến bao giờ.” Cũng may là buổi tối ngày hôm đấy anh đã thực thi chiến lược đúng đắn, không thì khéo đến bây giờ anh vẫn còn phải van lợi xin cô cho anh một ánh mắt nghiêm túc.
“Đồ lưu manh"“Anh cũng chỉ lưu manh với mình em.” Triệu Dịch Quân đường hoàng trả lời.
Triệu phu nhân cười cười, đứng dậy đi ra ngoài trả lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ. Hạ Trúc Linh thấy mẹ đi mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3619347/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.