Triệu Dịch Quân nhìn ánh mắt ỷ lại của cô vợ nhỏ vào mình, trong lòng anh như có một cái móng vuốt nhỏ cào nhẹ một cái. Ruột gan của anh như mềm nhũn ra.
Hạ Tưởng và Phương Nhược không dám nhúc nhích, giờ phút này ông ta không dám mở miệng nói chuyện chứ đừng nói gì đến việc dám hỏi về chuyện sính lễ. Đúng lúc này thì điện thoại của Hạ Tưởng vang lên, ông ta sốt ruột ngắt máy.
Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, ông ta phải nghĩ cách giảng hòa trước với con nhỏ này đã. Dạo này Hạ thị liên tục xảy ra rắc rối, nếu không có người đứng ra giúp đỡ thì ngày phá sản chắc cũng không còn xa.
Ông ta nhìn về phía Hạ Trúc Linh đau khổ van lơi.
"Con gái, cha biết là con hận cha. Năm đó cha có nỗi khổ tâm của riêng mình, giờ cha đã hối hận lắm rồi, con muốn trừng phạt cha như thế nào cũng được."
"Nhưng Hạ thị là tâm huyết của mẹ con khi còn sống, bây giờ con muốn nó bị hủy hoại hay sao? Cha xin con hay giang tay ra giúp đỡ..."
Hạ Tưởng biết vợ cũ chính là điểm yếu của đứa con gái này, chỉ cần nó mềm lòng là Hạ thị có tia hy vọng khởi sắc.
Phương Nhược chấm nước mắt phụ họa.
"Tất cả là lỗi tại dì, năm đó dì không kìm được lòng mình mà đã làm ra việc có lỗi với mẹ con. Mẹ con mất dì cũng muồn phần đau khổ, dì nghĩ là về sau sẽ chăm sóc tốt cho con để bù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3615944/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.