Hạ Trúc Linh không biết bản thân mình đã nằm hôn mê bao nhiêu lâu, đến lúc tỉnh lại thì đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa. Đầu óc vẫn còn chút váng vất, thân thể mệt mỏi chậm rãi muốn ngồi dậy.
“Em tỉnh rồi!”
Triệu Dịch Quân đang ngồi bên cạnh giường lập tức choàng tỉnh. Anh vẫn ở đây không rời từ lúc đưa vào phòng bệnh. Triệu Dịch Quân vội vàng nâng đầu giường, lấy thêm chiếc gối kê sau lưng cô.
“Em có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Hạ Trúc Linh lắc đầu, đôi môi hơi mím lại gương mặt có chút xanh xao. Cô định thần thì phát hiện ở đây là bệnh viện, cô còn nhớ là lúc đó mình đã tối tăm mặt mũi cứ như thế mà ngất xỉu.
Triệu Dịch Quân lấy một cốc nước ấm đút từng muỗng cho cô, anh nhẹ giọng dỗ dành.
“Uống một ít nước cho thông cổ họng, anh vừa nhắn tin cho mẹ. Chút nữa mẹ sẽ mang cháo vào cho em.”
Lúc Triệu phu nhân biết tin con trai con dâu bảo bối của mình bị đánh bom tập kích thì sợ như muốn ngất xỉu, đến lúc biết tin con dâu không sao hơn nữa còn có thai thì lại khóc lóc vui mừng.
Triệu phu nhân muốn vào thăm con dâu ngay lập tức, Triệu Dịch Thần phải nói rằng chị dâu chưa tỉnh. Khuyên bà nên đi nấu gì đó để bồi bổ sức khỏe cho chị dâu thì bà mới chịu thôi.
Bà vừa hầm canh gà cho con dâu vừa mắng mỏ hung thủ.
“Em không muốn ăn.” Giờ miệng cô đắng ngắt không muốn ăn cái gì hết.Triệu Dịch Quân mừng như mở cờ trong bụng, anh phát hiện cô đã thay đổi cách xưng hô trở nên thân mật với anh.
Triệu Dịch Quân đặt bàn tay to lớn lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô. Trái tim của anh như có bàn tay nhẹ cào khế qua, dưới đây là một sinh mệnh đang dần lớn lên. Nó là sợi dây liên kết giữa hai người, là một đứa bé mang dòng máu của anh và cô.
“Anh biết là em còn không thích nhưng hãy vì con mà cố gắng.”
Hạ Trúc Linh chấn động, cô vô thức đặt bàn tay mình lên trên bàn tay của anh. Ý của anh là cô đang mang thai.
Hạ Trúc Linh run giọng: “Có thật không?”
“Thật!”
Triệu Dịch Quân gật đầu khẳng định, trong lòng anh lan tràn một niềm kiêu ngạo to lớn. Anh được làm cha rồi!
“Vậy nên từ nay trở đi việc chăm sóc cho hai mẹ con em anh sẽ đảm nhiệm toàn bộ.”
Giọng nói trầm ấm của Triệu Dịch Quân còn mang theo tia sung sướng, còn có vẻ khoe khoang tự hào. Chăm sóc cho hai mẹ con là trách nhiệm là nghĩa vụ mà anh sẵn sàng gánh vác.
Từ lúc biết tin cô mang thai anh đã kịch liệt kiềm chế tâm tình nhưng giờ anh cứ vô thức nhìn vào bụng cô mà mỉm cười. Hạ Trúc Linh khế cụp mắt nhìn biểu tình trên gương mặt người đàn ông. Người bình thường không dễ bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài mà giờ đây lại ngồi ngây ngốc nhìn vào bụng cô cười khờ.
Thân thể Hạ Trúc Linh như có dòng nước ấm chảy qua, cô vươn bàn tay lên áp vào má anh. Ngón tay cái khẽ vuốt ve đôi mắt anh, lúc cô ngất đi hình như có nhìn thấy giọt nước mắt của anh.
Triệu Dịch Quân không hiểu tại sao cô lại muốn vuốt ve gương mặt mình. Nhưng thân thể của anh toàn bộ là của vợ anh, cô muốn chạm vào chỗ nào cũng được.
Anh chỉ hận không thể cởi bỏ mọi thứ ra mặc cho cô giày vò.
Triệu Dịch Quân nghiêng đầu cọ cọ gò má vào bàn tay của cô, anh vẫn cười một cách ngốc nghếch. Tâm trạng của anh bây giờ vẫn còn lơ lửng trên mây.
Thật tốt quá!
Ở
Vợ của anh ở đây. Con của anh cũng ở đây.
Hạ Trúc Linh thấy biểu tình ngốc nghếch của anh thì bật cười. Nhìn anh bây giờ giống hệt như Tiểu Hắc lúc đang làm nũng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]