Sáng sớm Triệu Dịch Tranh đã nhất quyết kéo Ninh Vân ngồi đợi ở khu vực thăm ban. Ninh Vân lo lắng nhìn cô ấy.
“Thế này không ổn đâu. Người nhà cậu đến thăm cậu mà mình lại đi theo như thế này thật là ngại quá.”
Ninh Vân đứng dậy nói với Triệu Dịch Tranh:
“Mình vẫn nên về phòng trước thì hơn.”
Triệu Dịch Tranh vội vàng ôm chặt eo cô ấy kéo lại.
“Không cho đi, có gì đâu mà ngại. Mình tớ ngồi đây thì buồn lắm.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Triệu Dịch Tranh bóp bóp vòng eo thon nhỏ của Ninh Vân, cô than thở.
“Sao người cậu thơm thế nhỉ? Rõ ràng là mình cùng dùng chung một loại sữa tắm cơ mà? Sao cậu lại thơm hơn tớ nhiều thế?”
Ninh Vân chẳng biết trả lời làm sao. Cô cũng đâu có biết.
“Triệu Dịch Tranh!”
Bóng dáng cao lớn chắn trước ánh mặt trời chiếu vào trước mặt hai cô gái nhỏ còn đang dính chặt lấy nhau. Ninh Vân ngẩng đầu lên, cô bất giác nín thở.
Người đàn ông trước mắt có gương mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng cao quý như toát ra từ trong xương cốt. Thân hình cao lớn, bờ vai rộng như Thái Bình Dương. Tia nắng len lỏi từ ngoài vào lướt qua trên bả vai anh, không khí trong phòng đột nhiên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, gương mặt này cộng thêm cái khí chất này. Rốt cuộc là thần thánh ở phương nào hạ phàm xuống đây.
Chỉ có một mình Ninh Vân là đang run rẩy, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585785/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.