Ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi hẻo lánh, ở đây đường dây điện còn chưa thể kéo tới, không có cả sóng điện thoại. Thầy phù thủy ngồi trước một cái bát nước đen ngòm, dây bùa chằng chịt được giăng khắp ngôi miếu nhỏ.
Sau lưng thầy phù thủy là một ban thờ, không biết cúng bái gì mà chỉ thấy một tấm vải màu đỏ thẫm như màu máu che phủ đi bức tượng. Một cây đèn dầu đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng le lói. Đây cũng chính nguồn sáng duy nhất trong ngôi miếu này.
Hai người đàn ông đang đứng bên ngoài ngôi miếu trông ngóng nhìn vào bên trong. Không khí âm u ở nơi này khiến bọn họ sởn da gà, không muốn bước vào bên trong.
Thầy phù thủy là một người đàn ông gầy gò đang nhìn chằm chằm vào bát nước. Trong phòng không có một tí gió nào nhưng mặt nước trong bát bắt đầu gợn sóng lăn tăn rồi đến sủi bọt như đang sục sôi.
Trên mặt nước hiện ra hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn đang xoa đầu con mèo trắng nhỏ.
Đôi mắt thầy phù thủy trắng đục, không thể tin nổi mà cứ lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào…”
Tại sao kẻ này còn chưa chết, ông ta đã hạ bùa phép mạnh nhất mà tại sao hắn ta vẫn còn sống. Hai bàn tay gầy gò bám chặt vào thành của bát nước, ánh mắt trắng dã cúi sát vào mặt nước.
Ông ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên gào rú lên một tiếng kinh dị.
Cả đời kiêu ngạo của ông ta chưa có một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585776/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.