Buổi chiều sau khi tan làm Hạ Trúc Linh về nhà như thường lệ. Chỉ là hôm nay theo cô về còn thêm một thứ khác đang được cô ôm trong lòng.
Từ ngày Triệu Dịch Quân có thể ngồi trên xe lăn anh đã có một thói quen là ngồi đợi vợ mình tan làm về ở ngoài hiên nhà. Chiều nay Triệu Dịch Quân đã đợi ở đây khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Trúc Linh.
Triệu Dịch Quân sốt ruột cứ liếc nhìn điện thoại nhiều lần. Anh cau mày, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại về trễ. Anh định lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cô xem sao thì đã thấy có Trúc Linh vui vẻ che chở cái gì đó trong lòng chạy băng qua sân nhỏ tiến về phía anh.
Hạ Trúc Linh thở dốc vì chạy vội, cô thở hổn hển khom người dừng trước mặt Triệu Dịch Quân.
“Xin chào…”
Triệu Dịch Quân đau lòng, cô gái này chẳng biết yêu quý bản thân gì cả, chạy đến mức đỏ bừng cả mặt.
“Từ từ thôi, sao em lại phải vội vàng đến thế.”
Anh mở nắp bình nước ấm rót cho Trúc Linh một ngụm nước đưa cho cô, nhưng cô không buông thứ trong lòng của mình ra được nên đành lắc đầu.
Triệu Dịch Quân nhìn cái túi mà cô ôm trong lòng, anh đành bảo cô.
“Em cúi xuống một chút.”
“Sao?”
Hạ Trúc Linh không hiểu anh có ý gì nhưng vẫn làm theo lời anh nói. Triệu Dịch Quân nâng cốc nước lại sát miệng của cô, ý muốn bảo cô cứ như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585775/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.