Câu nói người bị hại ngay lập tức đặt anh lên vị trí cao của đạo đức, như thể cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không thể rửa sạch sự trong trắng của mình.
Uyển Dư suy nghĩ hồi lâu, trong lòng chợt nảy ra một ý: "Cậu trẻ, tối hôm qua tôi thật sự không cố ý.
Nếu như anh cảm thấy anh chịu thiệt, vậy tôi có thể tìm cách bồi thường cho anh.
Hoặc là, tôi đền tiên cho anh?"
Thấy Lục Minh Thành không lên tiếng, Uyển Dư cứ nghĩ là anh đã động lòng, cô ngập ngừng duỗi ra hai ngón tay: "Một đêm, hai nghìn tệ có được không?"
Nói xong lời này, da thịt của Uyển Dư đau nhói, cô vốn dĩ còn phải trả anh một trăm vạn tệ, bây giờ còn nợ anh thêm hai nghìn tệ, vậy cô phải ăn ít thịt đi nữa rồi! Khóe môi Lục Minh Thành giật giật, ánh mắt anh đờ đẫn, trong mắt cô, một đêm của anh chỉ đáng giá hai nghìn tệ? Uyển Dư nghĩ Lục Minh Thành chê ít, vì vậy cô đau đớn duỗi một ngón tay khác ra: "Ba nghìn tệ, được chứ?"
Sắc mặt của Lục Minh Thành càng khó coi hơn.
Anh chậm rãi mang áo quân, rời khỏi giường rồi từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.
Uyển Dư biết mình nên lịch sự không nhìn anh, nhưng khi Lục Minh Thành đang mặc quần áo, cô vẫn không thể kiểm soát mà lén nhìn cơ bụng sáu múi rắn chắc của anh.
Cô giả vờ che mắt: "Cậu trẻ, anh nói đi, anh rốt cuộc muốn bao nhiêu?"
"Uyển Dư, muốn bù đắp cho tôi thì phải như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/352957/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.