Sau khi phản ứng lại, Diệp Uyển Dư vội vàng mặc lại áo khoác lên người, áo khoác chạm vào vết thương, đau đến nỗi khiến cô thở dốc. Lục Minh Thành cũng không ngờ anh đi vào sẽ nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt đẹp trai của anh ta sửng sở khế biến sắc không ngừng, ửng đỏ một cách bất thường. Nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bộ dạng ung dung lạnh lùng vốn có. Anh đi lên, liếc nhìn vết máu trên bông khử trùng: * Lưng cô cũng bị thương rồi, tôi giúp cô xử lí vết thương. "Không" không cần... Lời từ chối của Uyển Dư còn chưa nói xong, Lục Minh Thành đã cắt ngang lời cô: “ Cô có chắc chắn tự mình có thể xử lí vết thương không?" Uyền Dư ngở ra, tự cô xử lí vết thương sau lưng, thực sự rất khó, Cô chắc chắn không có cách nào lấy hết cặn thủy tinh ra, nếu xử lí không tốt sẽ bị viêm. Uyền Dư nhắm mắt lại, hít thở sâu, ngoại khoa thực sự có rất nhiều bác sĩ nam, khi xử lí vết thương, không liên quan đến tình và sắc, cô hiện tại coi Lục Minh Thành thành bác sĩ nam là được rồi. Giống như cô lúc đầu cũng giúp anh kiểm tra qua chỗ kia chỗ khó nói trên người anh. Sau khi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, Uyển Dự quyết định sẽ để Lục Minh Thành giúp cô xử lí vết thương trên lưng, cô khẽ liếc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "cậu trẻ phiền cậu quay đầu lại trước đi, đợi đến khi tôi gọi thì cậu hắn quay lại Nhìn thấy Lục Minh Thành vô cùng hợp tác xoay người, Uyển Dư nhanh chóng cởi áo khoác, dùng áo khoác che chắn ngực, sau đó nằm xuống giường: "Bây giờ có thể quay lại rồi." Nghe thấy giọng nói của Uyển Dư, Lục Minh Thành quay người lại, khi anh nhìn thấy trên tấm lưng mượt mà như lụa của cô có vài vết thương máu me đầm đìa, không kiểm được nhăn mặt. Vừa rồi, anh còn quá nhân từ với Triệu Tấn rồi. Lẽ ra nên róc xương lóc thịt hắn. Lục Minh Thành cũng từng lăn lộn trong mưa bom bão đạn, bị thương là chuyện thường tình, qua nhiều năm như vậy, kĩ năng xử lý vết thương của anh còn chuyên nghiệp hơn nhiều bác sĩ, Sau khi khử trùng nhịp, anh nhanh chóng lấy từng mành thủy tinh trên lưng Uyển Dự ra, sau khi sát trùng vết thương trên lưng cô bằng cồn, anh dùng đầu ngón tay lấy thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.
Phải nói rằng thuốc mỡ của Lục Minh Thành thực sự rất hữu hiệu, vết thương trên lưng của Uyển Dư ban đầu rất đau, bây giờ thuốc mỡ mát lạnh bôi lên mặt và dễ chịu không thể tả. Đã không còn đau như lúc đầu. Đầu óc Uyển Dư bây giờ rất mơ hồ, sau khi cơn đau trên lưng cô dịu đi, cơn mệt mỏi ập đến, cô liền ngủ thiếp đi. Đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng manh và mịn mảng của cô, Lục Minh Thành như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại. Anh đặt thuốc mỡ sang một bên, do dự một hồi, không nhanh không chậm nói: "Có, rất thích Tiểu Tinh?" Đáp lại Lục Minh Thành, chỉ có hơi thở đều đều của Uyền Dư. Lục Minh Thành cụp mắt xuống, thấy Uyển Dư đã ngủ say, anh lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cô, mặc vào người cô Bàn tay to vô tình lướt qua ngực mịn màng của cô, Lục Minh Thành chỉ cảm thấy một đám lửa lập tức từ bụng dưới của anh bùng cháy lên. Trước mặt cô dường như anh luôn dễ dàng mất kiểm soát, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại anh sẽ không không chế được mà làm ra chuyện đã thủ, liền xoay người từng bước rời khỏi Vừa bước tới cửa phòng, phía sau truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp. Trái tim Lục Minh Thành đột nhiên co thắt, anh không nhịn được quay người, trở lại. Uyển Dư ngủ rất không an yên, từng giọt nước mắt lớn lăn ra từ khỏe mắt của cô, bờ vai không ngừng run rẩy, nhìn vô cùng đau lòng. "Uyền Dư đừng khóc, đừng khóc. Uyển Dư nghẹn ngào, nhưng khỏe môi của cô đang cổ nhắc lên, hai mắt khẽ chớp nói: "Mẹ, A Uyển không khóc, A Uyên rất kiên cường..." Đoảng Lục Minh Thành chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang phát nổ ở nơi trong yếu nhất trong lồng ngực của mình, đau đến mức khiến anh không thể kìm chế được. Lúc này anh không còn làm chủ được bản thân nữa, chỉ muốn bước tới ôm chặt cô vào lòng, làm mọi cách để xoa dịu nổi buồn của Uyển Dư. Lục Minh Thành ôm chặt Uyển Dư, anh không biết dỗ dành người khác, đặc biệt là phụ nữ, anh đưa tay ra, lúng túng vỗ vào lưng cô, dùng giọng điệu cứng ngắc nói : "Đừng khóc " " Không khóc, tôi không khóc...
Mặc dù Uyển Dư nói như vậy, nhưng lại càng khóc dữ dội hơn, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên ngực Lục Đình Thâm, và trái tim anh cũng đau đến muốn vỡ ra. "Diệp Uyển Dư, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cô nữa." Lục Minh Thành gần lên từng chữ như một loi the. Uyển Dư hoàn toàn chìm đắm trong đau buồn của mình, trong giấc mơ cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lục Minh Thành, tất cả những gì cô biết là cha cô đã bán cô, còn mẹ cô thì đã vĩnh viễn rời bỏ không bao giờ tỉnh lại nữa. cô, người em trai cô nương tựa vào, cũng có thể Ngày thường, cô ấy đã quen với việc giả vờ mạnh mẽ, nhưng trong giấc mơ, cô muốn thả mình khóc to một trận. Uyển Dư khóc càng lúc càng dữ dội, Lục Minh Thành không khỏi cảm thấy bất lực, tung hoành ngang dọc trên thương trường, đối diện tình huống sinh từ bao nhiều lần cũng chưa từng chau mày. Nhưng lúc này, anh hoảng loạn hơn bao giờ hết. Anh không muốn thấy cô khóc. Củi mặt xuống, anh từng chút một hỗn đi nước mắt trên khóe mắt cô, nước mắt của cô mát lạnh, mặn chất và ướt át, nụ hôn của anh nóng bỏng, từng chút từng chút một, lau đi nước mắt của cô. Không tự chủ được muốn nhiều hơn nữa. Môi Lục Minh Thành thuận theo khóe mắt của Uyển Dư từng chút di chuyển xuống, rất chính xác chộp lấy đôi môi nở như cánh hoa của cô, say đắm hôn. Khi được trải qua cảm giác hôn tuyệt vời đó thì càng muốn nhiều hơn không muốn dừng lại. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Tịnh tức giận bừng bừng xông vào, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, không kiềm chế được hét lớn: "Hai người đang làm gì vậy!" Chú ý khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư đã sưng lên, trên người dường như cũng có vết thương, Hàn Tinh giống như một người điên, giơ nắm đấm lên, liều mạng đánh vào mặt Lục Minh Thành.. Khi nắm đấm sắp đấm vào mặt Lục Minh Thành, anh ta thu tay lại. Cho dù anh ta chui lại vào bụng mẹ để đầu thai lần nữa, anh ta cũng không thể đánh lại cậu nhỏ của mình. Nhưng cho dù là anh ta không đánh lại được cậu nhỏ, anh ta chỗ nào cũng thua kém cậu nhỏ, thì anh ta cũng không cam tâm cậu trẻ cướp mất lão đại. "Cậu trẻ, cậu rốt cuộc đã làm gì lão đại rồi?!" Uyển Dư bị giọng nói của Hàn Tịnh đánh thức, cô nhíu mày, "Hàn mập, sao cậu lại ở đây?" “Lão đại, nói cho tôi biết, cậu trẻ đã làm gì cô rồi ph Vừa rồi, anh ta không nhìn nhằm, cậu trẻ đang hôn lão đại Về mặt Uyển Dư ngắn ra, "Hàn mập, cậu trẻ đã cứu tôi, anh ấy còn có thể làm gì tôi!" Hàn Tịnh ngở ra, đúng vậy, vừa rồi lão đại ngủ tài giỏi như vậy, nếu để lão đại biết được trẻ nhỏ hôn cô thì anh sợ lão đại càng dễ bị cậu trẻ dành lấy mất. tay UYển Dư, nhỏ giọng cầu xin: "Lão đại, chúng ta thiếp đi, cô hẳn là không biết cậu trẻ hôn cô. Cậu trẻ Hàn Tịnh tiến lên một bước, anh ta dùng sức nắm lấy về nhà đi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]