Câu trẻ là ông chủ của Bảo Bảo và Bối Bối, bọn họ như thế này có được coi là loạn luân không ? Uyển Du biết, cô ấy nên đẩy Lục Minh Thành ra, nhưng cô ấy không thể khống chế được bản thân mình.
Cơ thể của anh ta, đem theo mùi hương nhẹ nhàng bình yên, bị anh ta hôn như vậy, khiến cô cảm thấy như đang đắm chìm trong ánh nắng với gió xuân nhẹ nhàng, tạo nên cảm giác thanh bình thoải mái. Lục Minh Thành cũng bị chính hành động của bản thân làm cho kinh ngạc, điều anh ta tự hào nhất là khả năng kiểm soát bản thân. Nhưng khi đứng trước Uyển Du, ngay từ lần đầu tiên, anh ta giống như uống nhầm phải thuốc độc khiến anh ta hoàn toàn không khống chế nổi mình. Anh dường như mắc bệnh thật rồi, không thuốc nào có thể chữa được
Mạnh mẽ chiếm hữu đôi môi của Uyển Du, cổ họng
Lục Minh Thành chuyển động kịch liệt, giọng của anh ấy khàn khàn : * xin lỗi, tôi đến muộn rồi."
Bờ mỗi đột nhiên trống trãi, khiến cho Uyển Du có chút hụt hẫn.
Trái tim Diệp Duy chết lặng, lạc lõng vô cùng.
Người như cậu trẻ làm sao có thể để ý đến cô được! vừa rồi của anh ta chỉ là có ý xin lỗi cô vì đến muộn thôi, suy cho cùng thì suy nghĩ của con người, vẫn không thể suy nghĩ theo cách bình thường được nước Pháp người ta gặp mặt, không phải điều chào
Ông chủ đến cả ghen cũng không hiểu, có lẽ nụ hôn hỏi bằng một nụ hôn sao.
Một nụ hôn, thật sự chẳng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/352858/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.