"Trà Trà, thực ra là lần này, mình cũng là trong họa có phúc"
Uyển Dư thấy Lục Minh Thành đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng quay về phía Tô Trà Trà nói rằng: "Trải qua chuyện lần này, mình lại càng yêu thích cậu trẻ.
Cậu trẻ thật sự đối với mình rất tốt, ban đầu khi Lục Minh Thành biết mình mắc loại bệnh kia, anh ấy còn muốn cùng mắc bệnh với mình "
"Vì lẽ đó, Trà Trà à, cậu cũng đừng cảm thấy tội lỗi, hiện tại mình đang rất tốt, so với trước đây lại càng tốt hơn.
Sau này, chúng ta đều phải cẩn thận một chút"
Uyển Dư nói lời này nghe có chút hời hợt, thế nhưng Tô Trà Trà có thể hiểu được, Lục Minh Thành vì cô mà liều lĩnh cỡ nào.
Tận sâu trong tâm, cô cảm thấy rất vui cho Uyển Dư.
A Uyển tốt như vậy, hiến nhiên xứng đáng với câu chuyện tình yêu đẹp nhất trên đời.
Khóe môi Tô Trà Trà mỉm cười: "A Uyển, cậu nhất định phải rất, rất hạnh phúc! Mình cũng sẽ nỗ lực để có được hạnh phúc"
Cho dù là hạnh phúc đối với cô thật sự xa vời không với nổi, thế nhưng Tô Trà Trà vẫn hi vọng, đời này bản thân vẫn còn có cơ hội được đảm mình trong ánh mặt trời.
Tô Trà Trà ưu sầu, u thảm kia đã chết.
Tô Trà Trà lúc này, muốn có một cuộc sống mới.
Cô ấy, giống như đã được tái sinh vậy! Uyển Dư bận rộn hơn nửa ngày, Lục Minh Thành biết hẳn là cô đã đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176736/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.