Vốn dĩ Uyển Dư vô cùng anh dũng, thế nhưng bị Lục Minh Thành hỏi một câu như vậy, trong nháy mắt liên xìu xuống.
Đúng là cô hoàn toàn không biết, phải làm sao để ngoạm ngoạm, ăn ăn cậu trẻ.
Có điều, cô nói cũng đã nói rồi, không thể quay đầu chạy trối chết được đâu? Như vậy nhất định sẽ bị cậu trẻ cười chết! Uyển Dư ngạo kiêu ưỡn ngực, đè Lục Minh Thành ngã lên trên giường, giống như một nữ vương uy phong đang thị tấm Lục Minh Thành.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, sau đó nhanh chóng áp đôi môi đỏ bừng của mình lên môi anh.
"Như vậy..."
Uyển Dư càng chiếm tiện nghỉ của Lục Minh Thành lại càng thỏa mãn, đến cuối cùng, cô táo bạo xé cà vạt của Lục Minh Thành, dùng nó quấn lấy bàn tay to lớn của anh vào đầu giường.
Yết hầu của Lục Minh Thành kịch liệt lần qua lăn lại, thanh âm của anh trầm thấp đến mức mức có thể hút người vào trong: "Uyển Dư, em muốn làm cái gì?"
Vốn dĩ Uyển Dư đang muốn nói là mình đang chiếm tiện nghi của anh, bắt nạt anh đó còn gì.
Thể nhưng nghĩ đến việc sau khi Lục Minh Thành bị cô lây AIDS cũng không có rời bỏ cô, thậm chí còn nguyện ý cùng với cô chịu đựng ốm đau dẫn vặt.
Trong nhất thời, lòng cô có một loại cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.
Môi cô, theo khóe môi của Lục Minh Thành mà di chuyển, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
"Cậu trẻ, em đang...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176734/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.