Chương trước
Chương sau
Tô Trà Trà đã mở mắt có thể là trên người còn quá đau nên thân thế cô run rẩy từng cơn.

Tâm mắt Trà Trà từ từ đảo qua gương mặt của Uyển Dư cuối cùng là rơi đến trên mặt Chiến Mẫn Quân, khi nhìn thấy rõ rằng người ở đó là Chiến Mẫn Quân nhất thời cô trở nên vô cùng kích động.

Tô Trà Trà đột nhiên ngồi từ trên giường dậy, căm hận nhìn chằm chằm lấy Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, con của tôi chết rồi!"

Cô rất đau, người đau mà lòng cũng đau, đây chính là đứa con thứ hai của cô! Đứa con đầu tiên chết ở một nơi lạnh băng bị kiểm soát giết chết.

Hiện tại, đứa con thứ hai mà cô vất vả lắm mới có được, con của cô cũng theo dòng máu bất tận kia biến mất khỏi sinh mệnh của cô, mà thủ phạm hại chết hai đứa bé lại chính là cha ruột của chúng, Chiến Mẫn Quân! "Tô Trà Trà..."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân vô cùng đau lòng.

Anh muốn mở miệng nói gì đó để an ủi cô, thế nhưng thật sự không biết nói gì mới phải.

"Chiến Mẫn Quân, tôi nói con của tôi chết rôi! Con của tôi chết rồi có phải anh rất hài lòng đúng không? Chiến Mẫn Quân, chính anh là người hại chết con của tôi, anh trả con lại cho tôi! Chiến Mẫn Quân, anh là tên đao phủ, anh là loại cầm thú, anh mang con trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"

Tô Trà Trà càng nói lại càng kích động.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến những vết thương trên người mình, trực tiếp nhảy xuống khỏi giường bệnh mà lao thẳng đến người của Chiến Mẫn Quân, tàn nhẫn cần xuống.

Hận! Tô Trà Trà thật sự rất hận! Chiến Mẫn Quân, anh ta dựa vào cái gì! Anh ta dựa vào cái gì mà không phân tốt xấu khẳng định cô là người hại An Ninh, anh ta dựa vào cái gì mà vô lý đem cô tới một nơi hoang vu như vậy, lại còn kêu An Khang đến! Nếu như không phải vì anh ta sớm nói cho An Khang nghe kế hoạch của mình, thì làm sao An Khang có thể tìm được một nơi xa xôi như vậy! Tô Trà Trà nhìn chäm chäm Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh giết chết con của tôi, tôi muốn giết anh, tôi phải báo thù cho con tôi!"

Gô chỉ hận không thể lột da, ăn tươi nuốt sống anh ta! Trong một khắc ấy, cô chỉ cảm thấy trời đất biến thành hư vô, tất cả bi thương của cô cũng dù có tồn tại cũng vô nghĩa.

Lúc này, cô chỉ muốn đi cùng với con của côi "Bảo bảo...

Có phải các con lạnh lắm không? Đừng sợ, mẹ đến rồi! Mẹ đến với các con đây! Mẹ sẽ không rời bỏ các con...

Nói xong, Tô Trà Trà cầm lấy một cái ly thủy tinh, ném mạnh xuống đất.

Sau đó, cô cúi người nhặt lên những mảnh vỡ cứa lên người mình.

Lúc này, cô muốn cùng bọn nhỏ sẽ không phải tách rời nữa.

Như vậy, thật tốt! "Trà Trà, cậu bình tĩnh lại!"



Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Trà Trà, Uyển Dư biết rõ căn bệnh trầm cảm của Tô Trà Trà lại tái phát rồi! Uyển Dư đã đếm không xuể số lần Tô Trà Trà tái phát bệnh rồi tự sát nữa, vì vậy cô không muốn Tô Trà Trà tiếp tục tổn thương tới chính mình! Người hại Tô Trà Trà ra nông nỗi như vậy, chính là Chiến Mẫn Quân và An Ninh! Dựa vào cái gì mà bọn họ không phải chịu trừng phạt? Tại sao lại là Tô Trà Trà chứ! Chuyện này hoàn toàn không công bằng! "Tôi muốn đi tìm con của tôi! Thả tôi ra, tôi muốn đi tìm con của tôi!"

Cô dùng sức tránh thoát khỏi sự kiềm cặp của Uyển Dư: "Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm con của tôi!"

"Trà Trà, cậu đừng như vậy!"

Uyển Dư dùng sức ôm lấy Tô Trà Trà: "Trà Trà, cậu không thể tiếp tục tổn thương bản thân nữa! Nhìn cậu như vậy, mình thật sự khó chịu lắm! Trà Trà, cậu bảo vệ bản thân cho thật tốt có được không? Cậu thế này thì mình và Bảo Bảo, Bối Bối biết phải làm sao đây! Bọn mình không thể sống mà không có cậu! Trà Trà, cậu đừng làm việc ngốc nghếch như vậy nữa? Bọn mình không thể không có cậu được!"

*A Uyển..."

Tô Trà Trà cuối cùng cũng khôi phục lại được chút lý trí cô mở mắt ra nhìn Uyển Dư: "A Uyển, xin lỗi cậu, lại để cho cậu lo lắng"

"Trà Trà, cậu nói ngốc gì vậy! Chỉ cần cậu không có chuyện gì, mình liền vui vẻ!"

Viền mắt Uyển Dư ướt đẫm.

Chiến Mẫn Quân hoàn toàn không ngờ bệnh trầm cảm của Tô Trà Trà đã nghiêm trọng đến mức này.

Anh ta ngập tràn lo lắng nhưng không biết phải mở miệng thế nào, rất lâu sau đó Chiến Mẫn Quân cũng đã lên tiếng: "Tô Trà Trà, tôi xin lỗi, tôi không biết cô chưa phá thai..."

"Chiến Mẫn Quân?"

Chiến Mẫn Quân còn chưa nói dứt lời trong nháy mắt Tô Trà Trà đã vô cùng phẫn nộ: "Chiến Mẫn Quân tại sao lại ở đây? Ai cho phép anh ở nơi này? Tên sát nhân, anh cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!"

Chiến Mẫn Quân không dám tin mà nhìn Tô Trà Trà.

Vừa nãy Tô Trà Trà đã cắn xé anh, vậy sao hiện tại lại nói những lời như vậy, giống như cô căn bản đã quên tất cả những chuyện vừa nãy diễn ra.

Cảm xúc của Tô Trà Trà ngày một trở nên kích động hơn: "Cút! Chiến Mẫn Quân, anh cút ngay cho tôi!"

Tô Trà Trà cũng không biết bản thân bị làm sao, giống như cả thế giới của cô hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn sót lại một màu đỏ như máu.

Tô Trà Trà giống như phát điên cô ấy dùng sức nắm lấy tóc mình lại dùng sức che tai lại, sau đó cô ấy nắm trung thứ gì liền tàn nhẫn mà ném đi.



"Đau...

Tôi đau quá..."

Tô Trà Trà ra sức ôm lấy lồng ngực nơi đó thật sự là rất đau, dù cô có ôm chặt thế nào vẫn đau đến không thở nổi.

"Trà Trà, mình biết là cậu đau, đau lắm thế nhưng sau này mọi chuyện sẽ dần tốt lên, cậu sẽ không phải gặp tên đàn ông cặn bã này nữa.

Cậu sẽ khỏe mạnh Trà Trà, cậu đừng tiếp tục tổn thương bản thân nữa được không?"

Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân kinh ngạc đứng đờ ra đó, Uyển Dư tức tối quát anh ta: "Chiến Mẫn Quân, anh còn chưa biến đi cho khuất mắt sao? Có phải để cho Trà Trà chết trước mặt anh anh mới hài lòng đúng không?"

Chiến Mẫn Quân lảo đảo lùi bước về sau nghe lời của Uyển Dư, ngoan ngoãn ra ngoài.

Bởi vì anh ta sợ nếu anh ta tiếp tục ở nơi này Tô Trà Trà lại không khống chế được mà làm tổn thương chính mình.

Uyển Dư đỡ Tô Trà Trà nằm xuống và cho cô ấy uống thuốc an thần để cô ấy đi ngủ và không suy nghĩ kích động nữa.

Tiện cho việc chăm sóc Tô Trà Trà, mấy đêm liền Uyển Dư vẫn luôn ở trong bệnh viện.

Lục Minh Thành muốn điều tra sự thật về chuyện lần này của Tô Trà Trà, nói là điều tra sự thật thế nhưng thật ra chính là điều tra kỹ càng chuyện rốt cuộc An Ninh đã hại Tô Trà Trà thế nào.

Với thế lực của Lục Minh Thành muốn điều tra những chuyện này là không khó, nói đúng hơn là dễ như ăn cháo.

Vốn dĩ, anh không thích quản chuyện bao đồng thế nhưng vì muốn chiều lòng Uyển Dư, Lục Minh Thành vẫn quyết định sẽ đả kích Chiến Mẫn Quân một trận.

Lục Minh Thành có chút nhàm chán gọi điện cho Chiến Mẫn Quân: "Chiến thất, gần đây tôi rảnh rỗi không có việc làm, đã điều tra một ra chuyện"

"Chuyện gì?"

Chiến Mẫn Quân hỏi theo bản năng.

"Bốn người đàn ông này chính là An Ninh tìm đến, không phải Tô Trà Trà"

Sau khi nói xong lời này, Lục Minh Thành thản nhiên cất điện thoại di động, mặc cho Chiến Mẫn Quân ở bên kia nổi trận lôi đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.