Chương trước
Chương sau
"Tô Trà Trà, tay cô...Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tay cô?"

Tô Trà Trà biết rõ, lời này Lâm Tiêu hỏi chính là muốn biết về tay trái của mình.

Bọn họ không quen biết quá sâu, cô không muốn nói nhiều với anh ta, chỉ cười lạnh lẽo liếc mắt: "Chuyện của tôi, không mượn anh xen vào!"

Tô Trà Trà đột nhiên thu tay về, sau đó lại đưa đồ tỉa lông mày lên sát cổ cô, nói: "Lâm Tiêu, sau này anh đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Bằng không, hai người chúng ta phải một mất một còn!"

Hai tay Lâm Tiêu nắm chặt thành nắm đấm.

Người phụ nữ này có thể khiến anh ta tức giận đến sắp đánh mất cả chính mình.

Dưới cái nhìn của anh ta, cây tỉa lông mày trong tay Tô Trà Trà chẳng có đáng sợ là mấy, nếu anh ta thực sự muốn cưỡng ép Tô Trà Trà thì cũng dễ dàng thôi.

Thế nhưng khi nhìn thấy ngón tay út của cô đã đứt đoạn, nhìn thấy cổ tay chằng chịt vết thương của cô, anh không tiếp tục làm cầm thú được nữa.

Lâm Tiêu khẽ mắng mấy lời nguyền rủa, sau đó kéo cửa ra, từ trong toilet nam đi ra ngoài.

Trên thế giới này, có một loại người khảm bạn ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng, cứ nghĩ rằng bản thân hận bạn, thế nhưng thật ra, là vô cùng yêu bạn.

Sau khi Lâm Tiêu rời đi, Tô Trà Trà hòa hoãn nhịp thở của mình vài giây mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Cô sửa sang lại quần áo, bước ra ngoài.

Thế nhưng vừa đi, cô đã bắt gặp Chiến Mẫn Quân bước vào.

Vừa nãy khi Lâm Tiêu đi ra ngoài, tuy rằng anh ta không khóa cửa phòng vệ sinh nữa, thế nhưng đã đóng cửa lớn của nhà vệ sinh.

Sau đó, không có ai tiếp tục đi vào, Tô Trà Trà mới đám đỡ tường, hít sâu mấy hơi.

Kỳ thực, cô muốn lập tức chỉnh sửa quần áo trên người, thế nhưng dù sao cô cũng vừa mới trải qua một chuyện kinh tâm động phách, hai tay liên tục run rẩy, ngay cả khí lực kéo váy xuống cũng không có.

Lúc Chiến Mẫn Quân đi vào trong, váy của Tô Trà Trà còn đang tốc lên bên hông, quần trong cũng đã bị Lâm Tiêu kéo xuống, hơn nữa, trên gương mặt cô vì vẫn nộ nên vẫn còn lưu lại chút đỏ ửng, khiến cho người ta có cảm giác có gì đó rất không thuần khiết vừa diễn ra.

Hiển nhiên, chính là việc cô vừa mới bị một tên đàn ông mạnh mẽ làm gì đó.



Chiến Mẫn Quân vừa mở cửa lớn của nhà vệ sinh ra đã thấy được Tô Trà Trà quần áo xốc xếch đứng trước cửa.

Ánh mắt Chiến Mẫn Quân dịch chuyển nhanh chóng, cuối cùng, tất cả tâm tình trong con ngươi biến mất, chỉ còn lại tức giận cùng âm trầm.

Vừa nãy, thời điểm anh đến nơi đã thấy được Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu vừa mới từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, trên áo Sơ mi trắng của anh ta còn vương dấu hôn của phụ nữ.

Không ngờ, lại chính là Tô Trà Trà Tô Trà Trà cũng không phải thiếu não, cô không thể khơi khơi đi nhầm nhà vệ sinh, cuối cùng chỉ có một khả năng, là cô cùng Lâm Tiêu ở trong nhà vệ sinh nam làm chuyện kia! Chiến Mẫn Quân siết nắm tay, siết chặt đến mức tiếng khớp tay nổ rơm rớp.

Người phụ nữ này, Tô Trà Trà này, sao có thể ti tiện như thế! Cô vừa mới sảy thai không được mấy ngày, vậy mà đã không chờ được tìm đến đàn ông rồi! Hừ! Lại còn làm trong nhà vệ sinh nam? Khẩu vị của cô ta, đúng là quá nặng! Làm ở đây, có phải rất kích thích hay không? Năm đó, sao anh ta lại có thể cưới phải một người phụ nữ ti tiện đến mức này! Mà chuyện làm cho anh ta càng thêm tức giận, đó chính là anh ta phẫn nộ vì bị người phụ nữ đê tiện này phản bội! Chiến Mẫn Quân trực tiếp khóa cửa kín cửa lớn nhà vệ sinh, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Trà Trà.

Cô ta nhẫn tâm phá bỏ con trai của anh ta như vậy, là vì con trai của anh ta làm hỏng chuyện quấn quýt của cô ta với Lâm Tiêu sao? Chiến Mẫn Quân càng nghĩ lại càng tức giận, anh ta giơ chân, từng bước một đi thẳng vào phòng vệ sinh Tô Trà Trà đang đứng.

Hai mắt anh ta đỏ ngầu như máu, nhìn qua trông chẳng khác gì một tên ác ma từ địa ngục đến lấy mạng người.

"Tô Trà Trà"

Chiến Mẫn Quân phát ra âm thanh xa lạ đến mức anh cũng chẳng nhận ra.

Mấy cụm từ như âm trầm đáng sợ, hay là lạnh lẽo hung ác gì đó, trong lúc này, anh ta nghĩ đều rất phù hợp để miêu tả giọng nói của chính mình.

Hận nhiều như vậy, tức giận nhiều như vậy, anh thật sự muốn lột da tróc thịt cô! Tô Trà Trà không ngờ Chiến Mẫn Quân đột nhiên xuất hiện ở nhà vệ sinh nam như vậy.

Cô cuống quýt muốn phủ váy xuống, thế nhưng tay chân thật sự không có sức, loay hoay mấy lần mới có thể thả được một phân váy xuống.

Hơn nữa, cô cũng không thể mặc lại quần lót.

Nhìn thấy động tác của Tô Trà Trà, gương mặt Chiến Mẫn Quân lại càng tăm tối.

Từ góc nhìn của anh ta có thể thấy rõ, phần eo trắng như bông tuyết của Tô Trà Trà lộ ra mấy vết đỏ ửng.

Có phải là vừa nấy, Lâm Tiêu đã mạnh bạo ôm lấy eo của cô ta hay không? Trong lòng Chiến Mẫn Quân lại ngày một phẫn hận, ngày một căm ghét.

Cuối cùng, hận thù chạm đỉnh, anh nở một nụ cười lạnh lẽo.



Người phụ nữ này ở trước mặt Lâm Tiêu, có thể không biết xấu hổ mà thoát y để anh ta thỏa mãn, vậy mà khi gặp anh lại vội vàng mặc quần áo.

"AI"

Chiến Mẫn Quân càng cười, giọng cười lại càng thêm bạc bẽo.

Anh ta nhìn thấy Tô Trà Trà vẫn đang cố phủ lại phần váy của mình, đồng thời nỗ lực đóng cửa phòng vệ sinh riêng thì lập tức ba chân bốn cảng lao đến, trực tiếp đặt Tô Trà Trà trên cửa phòng ngăn.

"Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra!"

Tô Trà Trà nghẹn ngào gào lên, cô cảm thấy đêm nay ra ngoài đúng là quên xem lịch âm rồi mà.

Tên điên Lâm Tiêu vừa mới rời đi, bây giờ sao cô lại tiếp tục gặp phải tên Chiến Mẫn Quân khốn kiếp này vậy! "Thả tôi ra!"

Tô Trà Trà hít từng ngụm không khí trong vô vọng, cô theo bản năng đặt tay lên bụng: "Cứu mạng! Ai đó cứu với!"

Cứu mạng sao? Ý cười trên mặt Chiến Mẫn Quân lại càng thêm tàn nhẫn, vừa nãy cô ta làm với Lâm Tiêu, nhất định là không hô cứu mạng thế này đâu phải không? Thứ cô ta hô lên, chắc chắn là muốn Lâm Tiêu dùng sức muốn cô ta thêm nữa.

Buồn cười thật, vậy mà đến anh chạm cô, cô lại kêu cứu.

"Tô Trà Trà, cô làm sao, cô có thể cho Lâm Tiêu, vậy mà không thể cho tôi sao?"

"Chiến Mẫn Quân, anh có bệnh à! Cái tên điên này, anh mau thả tôi rai"

Cảm giác được chiếc váy chính mình không dễ gì chỉnh trang lại bị Chiến Mẫn Quân kéo thẳng xuống qua hông, Tô Trà Trà như phát điên.

Cô thật sự là chạm phải sao quả tạ mà, sao có thể liên tiếp gặp kẻ điên như vậy.

"Làm sao, tôi thả cô ra để cô có thể đi tìm Lâm Tiêu ha? Tô Trà Trà, cô thật sự khiến tôi buồn nôn!"

"Chiến Mẫn Quân, nếu anh đã cảm thấy ghê tởm tôi như vậy, vậy mau thả người! Tên bệnh hoạn như anh mới khiến tôi buồn nôn!"

Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân ép sát cửa như vậy, thân người không ngăn được cảm giác khủng hoảng đến cực hạn.

Vừa nãy, Chiến Mẫn Quân đã khóa cửa lớn của nhà vệ sinh, bây giờ dù cô có la hét để rách cổ họng cũng không có ai đi vào cứu cô nữa.

Mà hiện tại, người bắt nạt cô lại là Chiến Mẫn Quân! Cho dù có ai đó đi vào, cũng không chắc là dám đắc tội Chiến Mẫn Quân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.