Uyển Dư nghĩ thế liền thực sự cắn rôi, trong cơn mơ hồ, cô dường như nhìn thấy được ánh sáng của máu.
Có thể là do dược tính của thuốc mà máu đỏ từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng cô lại không hề thấy đau chút nào.
Uyển Dư tiếp tục cắn, tiếp tục căn, cô dùng hết sức lực để cắn, cô cứ cần mãi cắn mãi, cuối cùng mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm lúc tỉnh dậy, cả người Uyển Dư mồ hôi ướt đẫm, cả người cô mềm nhũn không hề có một chút sức lực nào.
Nghĩ tới tối đêm qua cô một mực cắn bản thân, cắn đến mức khiến chính mình chảy máu, trong tiềm thức cô nhanh chóng kiểm tra lại cơ thể mình.
Không có chỗ nào đau cả, cũng không hề có bất cứ vết thương nào.
Nhưng trên ga giường, quả thật rõ ràng có vết máu.
Đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Uyển Dư ngẩng đầu lên liên nhìn thấy Lục Minh Thành đang ôm chặt mình trong tay, cô vừa động đậy thì Lục Minh Thành cũng tỉnh giấc.
cô vừa tính hỏi Lục Minh Thành vết máu trên giường từ đâu mà có thì liền nhìn thấy cổ tay Lục Minh Thành.
Trên cổ tay anh có vết cắn rõ ràng, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, vậy là người mà cô cắn tối đêm qua không phải là bản thân cô, mà là Lục Minh Thành.
Tối đêm qua, nhận thức của Uyển Dư rất mơ hồ, nhưng cô cũng biết AE rốt cuộc đáng sợ đến đâu.
Cô bị dược tính thuốc khống chế chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176457/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.