“Tiểu Bảo Bối, một đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đừng lãng phí Đừng lo, đêm nay anh nhất định sẽ khiến em hài lòng!
Nói xong, Triệu Tấn xoay người bước về phía kệ bên cạnh, rút ra một cây roi dài. Dùng sức đánh một roi thật mạnh vào người Uyển Dư.
Uyển Dư đau đến mức muốn chửi thể. Liếc nhìn cái kệ, nội tâm cô hư hoàn toàn sụp đổ. Trên kệ là toàn bộ dụng cụ phục vụ cho nhu cầu hoan lạc của Triều
Tán.
Nếu hắn thực sự dùng hết những thứ kia trên người cô, cô chắc chắn sẽ mất tới hai cái mạng.
Dường như một roi vừa nãy đã giúp cô như tình táo hơn, cũng hình như khôi phục được một chút sức lực.
Uyển Dư nhìn Triệu Tấn đang từng bước từng bước tiến lại gần với cây roi da trong. Cô tưởng rằng lão ta lại đánh cô, không ngờ anh ta cười đê tiên rồi ném roi da xuong dat. "Tiểu Bảo Bối, anh muốn thêm phần dạo đầu với em, nhưng em lai quá quyến rũ, anh không thể đợi được
Nào! Để anh chăm sóc em".
Nói xong, Triệu Tấn lao thẳng vào người Uyễn Dư
Uyển Dư dùng hết sức lực của cơ thể, lật người ngã sang một bên khiến Triệu Tấn vổ hụt.
Lão ta vậy mà cũng không tức giận, nắm lấy mắt cá chân của Uyển Dư ra sức kéo về phía mình, rồi bắt đầu kéo quần áo của cô.
UYển Dư tất nhiên không muốn để lão ta thực hiện được ý đồ, cô ấy vẫn luôn đấu tranh trong tuyệt vong. Khi còn ở nước ngoài, Uyển Dư đã học một vài kỹ thuật phòng thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/277780/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.