Uyển Dư không thích Thẩm Lê và Diệp Thịnh, nếu bọn họ không gian dịu với nhau, mẹ cô sẽ không chết vì bị bệnh trầm cảm.
Về đến nhà lớn Diệp gia, Uyễn Dư đi thắng đến phòng bà nội ở lầu hai mà không thèm nhìn đến
Thẩm Lệ và Diệp thịnh đang ngồi ở phòng khách.
Bà nội bây giờ sức khỏe càng lúc càng suy yếu, hơi thờ ngày một nặng nề hơn. Đôi mắt già nua đẩy ghèn mắt, nhòa nhòa không nhìn rõ vật gì. “Bà nội!"
Uyền Dư khẽ lên tiếng gọi.
Nghe thấy giọng Uyển Dư, đôi mắt của bà như sáng lên “Ạ Uyển, là con phải không, có phải là A Uyển của ta về rồi không?" Bà nội run rẩy nằm lấy tay Uyển Dư “A Uyển, Tiểu Viên đâu? Nó có về cùng con không?
Diệp Uyển Dư trong lòng chua xót nhìn bà nội, kể từ khi bà bệnh bà đã quên mất rằng Diệp Thanh Viên đã trở thành người thực vật.
Uyển Dư quay mặt đi để không cho bà nội nhìn thấy đôi mắt đang ngấn lệ của mình. “Bà ơi! Tiểu Viên đang đi du học, vài ngày nữa sẽ về gặp bà “Đi du học rồi à? Tiểu Viên nhà chúng ta thật là giỏi
Thật giỏi! Đúng là đứa bé ngoan!"
Uyển Dư nắm chặt lấy tay bà nội. Kể từ khi mẹ mất,
Thanh Viễn bị tai nạn xe. Giữa lúc em trai cô đang chơi với giữa sự sống và cái chết, Diệp Thịnh đã tàn nhấn đuổi cô và Tiểu Viễn ra khỏi nhà họ Diệp, nếu bà nội không bí mật giúp đỡ họ, có lẽ Diệp Thanh
Viên đã chết rồi, “Bà nội, bà nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/277779/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.