Nào ngờ khéo thay, ba cô gái vào nhà vệ sinh, Đường Tư Nguyên lập tức nghe thấy họ xì xào bàn tán.
Hàn Huyên nói: “Thiệt không ngờ hotboy Đường làm công ở đây đó. Mấy bà nhìn coi quần áo cậu ta dơ chưa kìa, cổ tay áo sờn cả vải, khác xa người trong trường……”
Vương Vi: “Mấu chốt là cậu ta thích Thanh Trừng á! Uầy…… Không ngờ ngay cả tui cũng nhìn lầm, lúc tui ới cậu ta cũng đâu dám tin, Thanh Trừng bà nghĩ sao?”
“Sao trăng chi nữa, mấy bà không thấy cậu ta có ý đồ xấu hả? Nghèo thì ra nghèo, bày đặt giả bộ dư dả, lừa gạt tình cảm tụi mình! Đú đỡn thấy ớn, nếu là tui, tui lơ đẹp luôn!” Hàn Huyên nói lớn tiếng.
Vương Vi bảo: “Tuy hơi bần, nhưng trong trường chả mấy ai ngon nghẻ bằng cậu ta, lại còn săn sóc và phong độ với phái nữ, không mất giá khi dắt ra ngoài. Vả lại, yêu đương thôi mà chứ có phải bàn chuyện cưới xin đâu, nghèo hay không thì sao, chẳng nhẽ bà còn mơ “e-vờ áp-tơ” à? Chờ gặp được người tốt hơn, đá cậu ta đi là xong!”
Hàn Huyên cười lạnh: “Vương Vi, lốp dự phòng của bà đầy ắp rồi đó, sao giờ còn muốn giành với Thanh Trừng vậy?”
Trái tim Đường Tư Nguyên nằm dưới những lưỡi dao băng, một nhát dao một vết cứa, vằm nát trái tim anh.
Song đồng thời, anh có cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra – quả nhiên là thế, đừng nên vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, phải hiểu lấy mình.
Lúc bấy giờ, Điền Thanh Trừng lên tiếng: “Tui nhớ tụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cong-chua-va-chang-lo-lem/574531/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.