Đêm nay, Đường Tư Nguyên lại nằm mơ. Trong mơ tuyết bay tán loạn, là sinh viên năm hai, anh mặc áo gió đen, cưỡi xe đạp phóng nhanh quanh trường, vận dụng hết thời gian trống để đi làm thêm.
Anh đã nhìn thấy vẻ đẹp của thành phố này, đồng thời nếm trải sự tàn khốc và hư vô đằng sau vẻ đẹp ấy. Niềm kiêu hãnh cố hữu trong nội tâm chậm rãi mai một hầu như không còn theo thời gian.
Anh đã làm rất nhiều việc lặt vặt như phát tờ rơi, bán thẻ VIP, mặc đồ thú bông, rửa chén bát, đứng quầy, nhân viên tiếp đón, bốc xếp; một số trong vài tháng, một số chỉ làm trong một hai ngày.
Làm càng nhiều, càng nhận thức rõ thế giới này.
Đường Tư Nguyên anh quá bé nhỏ tầm thường.
Trời luôn lạnh khi có tuyết. Một cửa hàng vật liệu xây dựng mới mở đang chuẩn bị thực hiện đợt khuyến mại quy mô lớn vào đêm Giáng sinh. Hơn hai mươi sinh viên được tuyển dụng để tiếp thị qua điện thoại, bọn họ tụm ở cửa sau lạnh lẽo tối mù, dưới mông là ghế gỗ gụ mới tinh, nghe nói hơn trăm nghìn tệ. Mặc kệ ngồi bao lâu cũng không sinh độ ấm, gió rét thổi trong hành lang tái tê da đầu, khí lạnh thấu tận xương tủy làm tay chân cứng đờ, tái xanh.
Một cô gái khum tay cho ấm, càm ràm, “Gọi miết mà không tìm ra chỗ nào đỡ hơn, ngồi đây chết cóng mất, giọng cũng run luôn……”
Một người khác cười nhạo, “Hay cô lên phòng họp ngồi đi, sặc mùi hoá học, ai biết có phải Fomalin không, không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cong-chua-va-chang-lo-lem/574530/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.