Chú thỏ con đang vùi đầu trong vòng tay hắn nghe xong thì chầm chậm ngước mặt lên. Thục Quyên nhón chân cố nhìn ra sau, đợi đến lúc xác định được nơi này thật sự chỉ còn lại hai người họ thì mới nũng nịu đánh vào ngực hắn một cái.
-"Chỉ biết làm người ta mất mặt thôi".
-"Anh làm gì chứ?"
Đối diện với lời oán trách của cô tình nhân bé nhỏ, người đàn ông chỉ có thể nở một nụ cười đầy sự yêu chiều.
Đưa cô vào phòng làm việc riêng của mình, Louis ngồi xuống ghế sofa rồi mới kéo tay để Thục Quyên ngồi lên đùi hắn.
-"Sao anh không nói cho em biết đó là người quen của anh, em...không biết có bị anh ấy chê cười không nữa..."
Vừa nói, Bông nhỏ vừa gục đầu thất vọng, cô hơi bĩu môi, đôi vai thoáng rũ khi nhớ đến bộ dạng thất lễ ban nãy.
-"Không có đâu".
Louis nghe xong thì chợt hiểu ra, hắn bật cười thành tiếng, ngón tay thon thon gãy nhẹ lên đầu mũi ửng hồng.
-"Anh ấy nhìn như vậy thôi nhưng thật ra là người tốt, em đừng sợ, anh Viễn sẽ không chê cười em đâu".
-"Có thật không?"
Thục Quyên hơi cắn môi, vẻ mặt chứa đầy hoài nghi hỏi lại:
-"Lỡ như...lỡ như trong lòng anh ấy chê trách em thì sao, ban nãy...ban nãy anh cũng thấy rồi đó, em...hình như em không..."
-"Đừng lo!"
Để ngăn cô bé con của mình tiếp tục lo lắng xoắn xuýt, Louis bèn nhanh chóng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, hắn nắm lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-con-chua-roi-den-nhanh-do-quyen/3731008/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.