Sáng sớm, hơi sương đọng thành một lớp màn trắng mờ trước khung cửa kính, hơi lạnh từ muôn vàn khe hở thi nhau tràn vào khắp phòng, khiến cho người con gái vừa bước ra từ nhà vệ sinh không khỏi run cầm cập.
Trời vào đông, không khí bên ngoài càng lúc càng rét mướt, sương mù bao phủ khắp không gian, ở những quả đồi tít tắp xa xôi chỉ còn là những đỉnh chóp mờ mờ không thấy rõ màu sắc, ánh mặt trời bị chiếc khăn choàng màu xám tro che khuất, ngay cả một tia nắng ban mai cũng khó lòng mà len lỏi để thoát khỏi áng mây mù.
Thục Quyên co ro cả người chà hai chân vào tấm thảm lót, sau đó phốc thẳng lên giường, thân hình bé nhỏ chui tọt vào gối chăn ấm áp.
Chăn bông kêu sột soạt từng tiếng nghe thật lười biếng, người nằm trong chăn hơi trở mình ậm ừ khiến cho Thục Quyên không khỏi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cô nheo nheo mắt, dường như có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đang tỏa ra từ làn da màu đồng trần trụi của người đàn ông.
Louis còn đang mơ màng chìm trong mộng đẹp thì chợt cảm nhận được dường như vừa có thứ gì đó thật mềm mại chui tọt vào lòng mình, hắn khẽ thốt ra vài tiếng từ nơi cổ họng khản đặc, dáng vẻ lười biếng còn chưa chịu mở mắt. Đột nhiên, một đôi bàn tay lạnh như nước đá đột ngột áp sát vào cổ khiến cho hắn giật mình choàng tỉnh, hàng mi vội vàng mở ra để lộ đôi con ngươi mờ sương vẫn còn chạy dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-con-chua-roi-den-nhanh-do-quyen/3730669/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.