Bước chân vào đây mà tôi thấy lòng bình yên đến lạ. Nơi đây đẹp thật đấy. Sống mười bảy năm trời đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà thờ. Nhìn cảnh vật xung quanh tự nhiên tôi lại nghĩ đến một đám cưới với tất cả mọi thứ đều màu trắng. Cô dâu mặc váy trắng. Chú rể thì vest trắng. Hoa trắng, bong bóng trắng. Tất cả mọi thứ đều màu trắng... ừm! Sau này đám cưới của tôi nhất định phải thế. Vì màu trắng là màu đẹp nhất mà.
Nhưng sao lại đưa tôi đến đây chứ? Hôm bữa ở bệnh viện tôi nói muốn hôn lễ của mình được tổ chức tại nhà thờ... nhưng mà lúc đó anh còn hôn mê mà, làm sao mà nghe thấy được chứ. Chắc là trùng hợp, chắc vậy, tôi tự nhủ bản thân mình.
Bảo Dương nắm tay tôi đi vào bên trong. Chúng tôi dừng lại nơi có một bức tượng lớn. Thấy anh chấp tay cầu nguyện tôi cũng làm theo. Tôi không biết anh đang cầu nguyện gì, nhưng... tuyệt nhiên tôi sẻ cầu nguyện cho anh.
"Chúa ơi, con ước người con trai bên cạnh con lúc nào cũng vui, khoẻ và hạnh phúc.... kể cả khi không có con bên cạnh. Amen..."
- Này em cầu nguyện gì vậy?
- Bí mật... - Tôi dùng ngón trỏ đưa lên miệng ra vẻ bí mật.
- Em cầu nguyện cho người con trai bên cạnh sẻ yêu em nhiều hơn... đúng không?
- Nói linh tinh... chúng ta đi ra thôi.
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình khám phá nhà thờ. Nơi này thật rộng lớn, lại rất đẹp. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035219/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.