Hahaha... Đùa đấy... anh thì làm sao quên em được.
- Anh... anh thiệt quá đáng.
Toan đứng lên quay đi thì lại bị anh kéo lại. Tôi không tài nào nhấc chân lên được, đành bất lực yên vị ngồi xuống.
- Đừng đi. Anh xin lỗi.
- Xin lỗi. Xin lỗi là xong sao? Anh hù người ta sợ chết mất.
- Anh chỉ muốn biết em sẻ phản ứng thế nào nếu anh bị mất trí nhớ - Anh kéo người tôi lại về phía anh.
- Hứ. Anh nghĩ ngơi đi. Em về.
- Còn giận anh hả?
- Em... không có. Là tại em nên anh mới bị như vậy.
- Vậy tại sao lại về?
- Em....
- Em biết những ngày vừa qua anh sống như thế nào không hả? Không có em cuộc sống với anh không còn ý nghĩa gì cả. Nhiều lần anh muốn đến nhà em, muốn ôm em vào lòng. Muốn xin lỗi em.. Muốn được cùng em ăn sáng đến trường rồi cùng em đi làm... nhưng anh không dám... Tuệ Nghi... chúng ta bắt đầu lại nha. Anh cần em, rất cần em!
- Em xin lỗi, củng tại em. Đáng nhẻ hôm đó em không nên nóng giận với anh...
- Là tại anh... anh không tốt... anh chỉ biết nghĩ cho mình... anh không nên áp đặt em như vậy.
- Được rồi. Là tại hai chúng ta, anh biết những ngày vừa qua em sợ thế nào không hả? Em sợ anh sẽ không tỉnh lại, em sợ bọn họ sẽ bắt em rời xa anh... Cũng may là anh chịu tỉnh lại.
- Anh xin lỗi. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035217/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.