"A..." Điền Điềm cà cà lên gối, mơ màng xoa xoa mắt, lại mò mẫm bên cạnh, lại chỉ thấy trống rỗng, "Anh Huy... Anh Huy?"
Điền Điềm khó khăn mở mắt, lại nghe thấy âm thanh mở cửa.
Điền Điềm theo bản năng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ không lên tiếng.
"Tiểu Điềm?" Thiệu Huy bưng khay nhỏ đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, "Còn đang ngủ sao?"
Đặt khay nhỏ lên tủ đầu giường, Điền Điềm cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi lún xuống, hẳn là người kia ngồi xuống bên cạnh y.
Sau đó môi lại có cảm giác ấm ấm——
Bị trộm hôn rồi.
"Bộ dáng em ngủ thật đáng yêu."
Điền Điềm nghe thấy đối phương cười khẽ, sau đó lại bị Thiệu Huy nặn nặn mặt: "Tiểu Điềm, thức dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, để bụng trống đến sáng mai sẽ bị đau dạ dày đó."
Đáng yêu cái gì a!
Điền Điềm không hiểu nổi từ sáng đến tối Thiệu Huy đã suy nghĩ cái gì, chỉ có thể làm bộ mới tỉnh dậy, mắt mở ra.
"Tỉnh rồi?" Thiệu Huy xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Điền Điềm, "Anh nấu hoành thánh rong biển, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp?"
"Ò..."
Điền Điềm ngồi dậy, vẫn chưa thẳng lưng hoàn toàn đã được Thiệu Huy nhét vài cái gối mềm vào sau lưng: "Ngồi dựa lưng một chút mới thoải mái."
"Được." Điền Điềm đang muốn lấy tô trên khay, lại bị Thiệu Huy tiên hạ thủ vi cường*.
*: tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước thì tốt (mạnh) hơn.
"Anh đút em."
"Đút em?" Điền Điềm không nhịn được nhìn Thiệu Huy vài lần, trêu chọc nói, "Thiệu tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752666/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.