Những chuyện xảy ra sau đó đều chỉ còn mơ mơ hồ hồ.
Y và Thiệu Huy cùng nhau tắm, một buổi tắm máu huyết dâng trào.
Rõ ràng lúc trước khi y bị thương cũng là do hắn chăm sóc cho, tắm rửa hay mặc quần áo đều chẳng có gì khiến y bận tâm.
Vậy mà hôm nay lại làm y đỏ mặt tim đập, cả người run lên.
"Tiểu Điềm..." Thiệu Huy ôm y vào trong ngực an ủi, "Đừng lo lắng, thả lỏng một chút."
"Em không... Không căng thẳng." Điền Điềm nói, lại phát hiện âm thanh của mình đang run rẩy, nhưng rõ ràng lúc trước y không hề như vậy, mỗi lần y tự chuẩn bị đều rất thẳng thắn dứt khoát, sao ngày hôm nay lại không làm được.
Điền Điềm càng nghĩ càng khổ sở, lúng túng cùng ngượng ngùng bao quanh y, đến cẳng chân cũng bắt đầu run run.
"Không có chuyện gì, không sao cả." Thiệu Huy vùi Điền Điềm vào trong ngực mình, động viên xoa xoa gáy y, "Chúng ta cứ từ từ mà đến, từ từ rồi làm, được không?"
"Nhưng... Nhưng em không làm được." Điền Điềm buồn bã nói, "Làm sao bây giờ... Anh Huy."
Thiệu Huy hôn lên tai y một cái: "Cứ giao hết cho anh, có được không?"
Điền Điềm nằm trong lồng ngực Thiệu Huy ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Cứ giao hết cho anh, sau này cũng đều giao hết cho anh, không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này, tiểu Điềm..." Thiệu Huy xoa xoa hai má Điền Điềm, tới gần y, nỉ non vào tai y, "Em có thể ỷ lại nhiều hơn vào anh mà."
Bọn họ ôm chặt lấy nhau trong phòng tắm đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752665/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.