"Tiểu Điềm? Tiểu Điềm, tỉnh dậy đi."
"A... Làm sao vậy?" Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh mở mắt, liền nhìn thấy Thiệu Huy đang ở bên cạnh mặc bộ đồ ngủ caro mỉm cười nhìn y, y cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, nhưng vì não tạm thời vẫn chưa được cung cấp đủ oxi mà không nghĩ ra, Điền Điềm ngồi dậy, "Anh, sao anh lại ở đây?"
Thiệu Huy đưa tay ôm lấy y, kéo y vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh sai rồi, miệng anh vẫn luôn ngu ngốc như vậy, em đừng giận anh có được không?"
"Anh làm sao thế? Hơn nửa đêm lẻn vào phòng em nói mấy thứ này?" Điền Điềm muốn đưa tay lấy mắt kính đặt trên tủ đầu giường, lại bị Thiệu Huy ngăn lại, "Em đang lấy mắt kính, anh làm sao vậy?"
Tay Thiệu Huy chậm rãi vòng qua eo y, từ từ ôm chặt y, Thiệu Huy đặt cằm lên hõm vai Điền Điềm, nhẹ giọng nói: "Đừng tìm."
Điền Điềm bị sự tiếp xúc thân mật đột ngột này làm sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Anh... Anh tới gần, gần như vậy là muốn làm gì?"
"Đeo mắt kính không tiện." Thiệu Huy tựa hồ là đang cười.
"Tiện hay không để làm gì? Anh đang nói cái gì... A!"
Nụ hôn này quá đột ngột, Điền Điềm thậm chí còn không kịp phản ứng eo đã mềm nhũn.
"Tiểu Điềm..." Thiệu Huy cho người đang thở dốc trước mặt một chút không gian để hít thở, buông lỏng môi ra, lại không nhịn được hôn nhẹ thêm mấy cái trên mặt y, "Bảo bối à, anh thích em... Anh yêu em."
Điền Điềm nỗ lực quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752643/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.