Chương trước
Chương sau
Điền Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian khi chờ đợi lại dài dằng dặc như vậy.
Bọn họ rõ ràng chỉ mới đứng ở đây, khúc dương cầm bên tai một nhịp cũng chưa kịp đổi, nhưng y lại cảm thấy như mình đã đợi rất lâu, đợi đến cả người đều cứng ngắc, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng bắt đầu tê ngứa.
Thiệu Huy kinh ngạc phát hiện, bả vai người đối diện đang run rẩy.
Là hắn quá sơ sót, lại không nghĩ tới chỉ cần một vấn đề đơn giản như vậy đã có thể khiến Điền Điềm sợ đến thế.
Triển lãm tư nhân tuy không mời nhiều người, nhưng vẫn sẽ có người nhìn trước ngó sau nghe ngóng. Thiệu Huy thấy đã có nhiều người nhìn về phía bọn họ mà đánh giá, đưa tay khéo người vào lòng, chặn lại ánh mắt của những người khác.
"Chúng ta đi chỗ khác từ từ nói."
Thiệu Huy ra hiệu với Chân Hân, quay đầu đi đến phòng chuẩn bị cho khách, Điền Điềm cứ ngốc ngốc đi theo hắn, đến tiếng bước chân cũng không nghe được.
——————
Cạch.
Thiệu Huy đóng chặt cửa, mở đèn trong phòng lên. Hắn cúi đầu nhìn người đang nép vào ngực mình, lại phát hiện sắc mặt Điền Điềm trắng bệch, chỉ đứng đó mà không nói lời nào.
"Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện được không?" Thiệu Huy thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Điền Điềm, "Em thả lỏng một chút, anh đau lòng."
Điền Điềm nghe thấy ba chữ cuối đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lại không có tia vui mừng nào, ngược lại đầy hoài nghi, Thiệu Huy thở dài.
Thiệu Huy cuối cùng cũng bỏ qua ý định ngồi xuống, cứ như vậy dựa lưng vào cửa, noi theo ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn tường, đôi tay đang đặt trên vai Điền Điềm chậm rãi trượt xuống eo y, ôm y càng chặt hơn, rồi đẩy lưng ra tạo một khoảng cách.
Thiệu Huy cúi đầu, làm lại cái việc mà hắn đã lén lút làm qua vô số lần, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán Điền Điềm.
"Nhẫn kết hôn của chúng ta, đương nhiên chỉ có hai chủ nhân." Ánh mắt Thiệu Huy rơi xuống đôi mắt đang mở lớn của Điền Điềm, giọng nói cũng tan thành mật ngọt, "Một người là anh, còn lại chỉ có em, chưa từng là người khác."
"Có mấy lời anh không biết phải nói thế nào, phải nói thế nào mới có thể biểu đạt tâm ý của anh." Thiệu Huy cười khổ, "Nhưng mà, có thể cho anh cơ hội để cố gắng một chút không?"
"Cái gì... Cái gì gọi là cố gắng một chút?"
"Trước hết, anh không hề đem em làm bia đỡ đạn, trong lòng cũng chưa bao giờ chứa qua người khác, hay coi em là vật thay thế gì đó. Trong cuộc hôn nhân này, anh biết anh có quá nhiều tật xấu, thế nhưng có một việc anh hi vọng em biết..." Thiệu Huy lấy một hơi thật sâu, giọng của hắn rất trầm, như là từ nơi sâu xa nào đó truyền tới, tâm sự mà hắn chôn giấu nhiều năm giống như không đợi được nữa mà muốn nhảy ra ngoài.
"Người anh quan tâm chính là em, trong lòng chỉ có em, người anh yêu cũng là em."
Anh đem tâm sự của mình nói ra, em còn có thể lắng nghe một chút được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.