Phương Vân Tuyên cử động chậm chạp, tay chân cứng ngắc, loay hoay hồi lâu vẫn không thể xuống giường được. Tiểu nha hoàn chỉ đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Phương Vân Tuyên, ngay cả tiến lên đỡ hắn cũng không muốn, ngược lại còn cười mỉa một tiếng thầm mắng trong lòng: "thật đúng là xấu chết. Xấu thì cũng thôi, đầu óc còn ngu ngơ, người lúc nào cũng ngơ ngẩn như con rối, sinh ra trong nhà có tiền cũng uổng, bị người ta ức hiếp là đáng đời, cuộc sống còn không bằng nha hoàn như cô."
Tiểu nha hoàn nghĩ đến đây lại càng thêm khinh miệt người trước mắt, khóe miệng cong lên xoay người đi ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm chửi rủa: “Già thì bệnh, nhỏ thì ngu ngốc, trong nhà này không ai hiểu được. Vậy mà ông trời còn bất công, còn muốn cô nương như hoa ta hầu hạ các người? Phi! Muốn chết không chết được!”
Lời này nói không to không nhỏ vừa lúc truyền vào tai Phương Vân Tuyên. Ngay cả một nha hoàn cũng kiêu ngạo thế này, há miệng là mắng chủ tử, có thể thấy cuộc sống hàng ngày của Phương Sửu Nhi là như thế nào.
Phương Vân Tuyên gọi một tiếng: “Thư Mặc!”
Nha hoàn kia dừng bước, Phương Vân Tuyên chờ cô xoay người lại mới chậm rãi mở miệng: “Thư Mặc, mang cho ta chậu nước đến đây.”
Phương Vân Tuyên nói chuyện chậm rãi, không nhanh không chậm, giọng ôn hòa hiền hậu êm tai. Thư Mặc nghe rõ không khỏi mở to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, xác định người này chính là Sửu thiếu gia Phương gia.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-xau-kho-ga/8606/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.