Tôi rút ngón tay giống như bị điện giật về, không chạm vào anh ta nữa.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi vốn cho rằng Tông Dã chỉ xem tôi như một tấm lá chắn, chẳng qua là vì ông nội anh ta muốn anh ta kết hôn, cho nên anh ta mới tùy tiện tìm tôi làm bạn đời.
Mà tôi tiếp cận anh ta chỉ với một mục đích, đó chính là nằm vùng ở bên cạnh anh ta, nghĩ cách xử lý anh ta bằng pháp luật.
Nhưng tôi không ngờ là, Tông Dã lại yêu tôi thật lòng.
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của Tông Dã, chỉ vài giây sau, tôi đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cho dù Tông Dã yêu tôi thì sao chứ?
Anh ta là ma quỷ giết người, là tội phạm tội ác tày trời, là tên tội phạm sắp bị tôi tống vào tù.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Tôi không yêu anh ta, vĩnh viễn sẽ không yêu anh ta.
Tôi chăm sóc Tông Dã giống như đang thực hiện trách nhiệm với công việc.
Tôi xem như chưa từng nghe thấy lời thổ lộ của Tông Dã với tôi, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Sau khi Tông Dã tỉnh dậy, đôi mắt mờ mịt, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục thần thái thâm sâu.
Tôi nở nụ cười dịu dàng, ra vẻ quan tâm: “Tông Dã, anh tỉnh rồi, anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Tông Dã gật đầu, giọng nói có hơi khàn: “Ừm, nhờ em chăm sóc anh, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung/2966298/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.