Lâm Hải Đường không còn ăn mặc giống công chúa kiêu hãnh như trước mà trông có chút tiều tụy. Xem ra trong khoảng thời gian này cô ta đã trải qua không ít chuyện.
Cô ta nhìn tôi như là hận không thể lăng trì xử tử tôi.
Lâm Hải Đường đi đến trước mặt tôi, điều đầu tiên cô ta làm là tát mạnh tôi vài cái.
“Con khốn! Nếu không có mày, anh Tông Dã sẽ không giận tao, sẽ không trở mặt với ba tao, đối nghịch với ba tao khắp nơi, khiến ba tao bây giờ phải ngồi tù.”
“Nếu như mày không xuất hiện, tao đã thành vợ anh Tông Dã từ lâu, ba tao sẽ là ba vợ của anh ấy, hai người họ sẽ không thành như bây giờ. Tất cả là vì cái thứ yêu tinh hại người như mày mà ra.”
Tôi bị logic của Lâm Hải Đường chọc cười, đây có phải là logic của nữ phụ độc ác ngốc nghếch trong sách không?
Tôi bình tĩnh mà nói: “Ba cô vào tù vì ông ta phạm pháp. Ông ta và Tông Dã mâu thuẫn cũng không phải bởi vì mâu thuẫn nhỏ của cô và tôi, mà vì xung đột lợi ích. Thắng làm vua thua làm giặc.”
Nhưng rõ ràng Lâm Hải Đường nghe không lọt tai, biểu cảm trên mặt cô ta càng hung ác hơn: “Câm miệng! Là do mày.”
Bỏ đi, tôi không muốn phí lời nữa đâu.
Quá rõ ràng, bây giờ tôi là nơi trút giận của cô ta, nói thêm cũng vô ích.
Trong mắt Lâm Hải Đường tràn đầy ác ý: “Nhưng mày sẽ biến mất sớm thôi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung/2966296/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.