Trình Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hơi hơi híp mắt, cô nhìn Lâm Tu Dương, nội tâm đã nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn bình thản không dao động.
Cô ngoéo khóe môi, lạnh nhạt nói: "Là sao? Tôi thấy là người nào đó quá mức để tâm chuyện nhà của người ta." Trình Nặc biết tối qua Nghiêm Thiếu Thần gọi đồ ăn mua ngoài là trong con đường nhỏ gần công ty, tối qua Mục Nhất Minh thình lình hỏi cô có phải chưa ăn cơm hay không, cô đã khả nghi, dù sao lúc ấy chỉ có anh ta nghe được nội dung cuộc điện thoại của Lâm Tu Dương.
Lâm Tu Dương thất thanh cười, "Tôi tôn trọng cô, hoàn toàn vì cô là vợ của anh ba tôi, cho nên nếu có ngày tôi phát hiện cô làm tí xíu chuyện có lỗi với anh ba của tôi, tôi Lâm Tu Dương là người đầu tiên không bỏ qua cho cô!" Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn cô, nhớ lại tối qua khi anh lái xe về nhà, đi ngang qua bờ sông Đại Kiều, anh nhìn thấy Trình Nặc một mình dưới cầu đi lên. Lúc ấy anh chỉ cho là anh ba đưa cô đi cùng, lúc anh muốn ngồi chờ anh ba đi lên sẽ cười nhạo bọn họ thật đã, lại phát hiện một chiếc xe hơi màu đen lái từ dưới cầu lên. Anh không nhìn rõ người đàn ông trong xe, nhưng anh dám khẳng định không phải anh ba ngồi trên chiếc xe kia,
Thời điểm xe hơi lái đi lên trước sau với Trình Nặc không quá ba đến năm phút đồng hồ, vì chuyện này mà Lâm Tu Dương trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-quan-hon/1700692/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.