Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau
Hôm nay là ngày 24 của tháng 12. Người ta thường nói là ngày giáng sinh an lành, tuy là ngày lễ của phương tây nhưng Thiên Chúa giáo đã du nhập nước ta từ rất lâu rồi. Vậy cho nên ngày Chúa giáng thế thì đường phố rất đông đúc. Mà ngày này cũng là dịp hẹn hò của các cặp tình nhân. Hạ Tử Hiên đau đầu nhìn đám con trai đang ngồi quắt queo ở ghế đá trước sân nhà. Xem ra kế hoạch tay trong tay đi chơi riêng của cô và Ôn Nhược Hi phải phá sản rồi. Mà cũng thiệt khó hiểu, sao xung quanh cô đa số đều là con trai, mà ai cũng ế trổng trơ. Hình như số cô sát gệ người ta hay sao á, cô thở dài mở cửa bên hong nhà đi qua tìm Ôn Nhược Hi. Vừa qua đ ãth ấydì ba ngồi sẳn ở đây, dì và dì Điệp áo quần đã chỉnh tề. Cả hai người đều mặc áo dài xanh trông rất duyên dáng Việt Nam, còn nhóc Thương cũng đang chuẩn bị đi chơi với tụi bạn nó, bọn nhỏ có thế giới riêng của nó. "Ủa dì, dì với dì Điệp chuẩn bị đi đâu vậy ?" Dì ba nhìn nhìn cô "Vậy chứ con đi đâu ?" "Đi ăn noel nha". Dì lại trề môi "Thì dì cũng vậy". Hạ Tử Hiên nghe xong bật cười, ai đời đi ăn Noel ở nhà thờ Tây mà mặc áo dài truyền thống trời. Nhìn cứ tưởng đi bái Phật không chứ. "Hiên cười gì vậy con ?". Dì Điệp nhẹ nhàng hỏi cô, rất ra dáng mẹ hiền. "Con thấy hai dì mặc áo dài, tưởng đâu đi chùa không hà". "Rồi ai quyết định đi nhà thờ không được mặc áo dài hả ?". Dì ba lai liết cô tỏ vẻ khinh bỉ. Hạ Tử Hiên vôi vơ tay "Hong có nha ". Nói xong cô chạy nhanh lên lầu, ở đây hồi chắc bị dì ba xé xác. Ôn Nhược Hi đã thay đồ xong. Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên nên cô lựa một váy liền thân mà vàng nhạt, vừa nữ tính vừa trong trẻo. Cũng trang điểm nhẹ một chút, cô muốn hôm nay mình thật xinh xắn. Lúc Hạ Tử Hiên đẩy cửa bước vào nhìn thấy Ôn Nhược Hi đang soi gương dài trên tường. Đường cong lả lướt, ba vòng chuẩn không cần chỉnh, liền khiến cô không kiềm lòng được mà chạy ngay đến ôm lấy cái eo nhỏ nhắn kia. Cô ôm em từ sau, cuối đầu vùi mặt hít thở hương thơm trên cổ em. Thơm đến mức choáng váng, không biết là hương thơm tự nhiên từ trên người em hay do mùi nước hoa nữa. "Thơm quá". Cô như con cún con mà dụi mặt mình vào cổ em hôn lấy hôn để. Đôi tay đang ôm eo còn không ngừng sờ mó. Hôn đến mức lửa trong người cả hai dần bốc lên, cổ là nơi rất mẩn cảm, cộng thêm cả hai trong lòng đang có đối phương, rất dễ cọ sát ra lửa tình. Ôn Nhược Hi cố cắn môi không để bản thân phát ra âm thanh. Hiện cô đang rất khó chịu, lúc Hạ Tử Hiên xoay người cô lại định hôn lên môi liền bị cô dùng đầu ngón tay cản lại "Đừng hôn". Hạ Tử Hiên nhíu mày "Sao vậy ?" "Em vừa trang điểm, hôn sẽ phải mất công làm lại". Cô cắn cắn môi "Hơn nữa, tiếp tục sẽ rất khó chịu". Hạ Tử Hiên biết cảm giác khó chịu mà em nói là gì. Chính bản thân cô cũng không khá hơn. "Vậy ,,,, làm sao bây giờ ? Em mê người quá tôi chịu không được ". Vừa nói cô vừa úp mặt lên xương quai xanh của em. Ôn Nhược Hi cười cười, ôn chạt cô dáng sát vào nhau. "Xuống nhà thôi, đừng làm rộn"". Hạ Tử Hiên đành ủ rũ mà đi theo, ai biểu em khó quá chi. Dưới sân nhà lúc này đã khá đông người, ngoại trừ nhóm người của Hạ Tử Hiên thì không biết từ lúc nào đã có thêm giám thị Hồng và anh em anh Bình. Làm gì đây trời, đại hội kén rễ hả. Rồi thêm nhỏ Thúy da trâu kia nữa chứ, vừa thấy Ôn Nhược Hi là bay lại ôm liền rồi, chướng mắt. Giám thị Hồng với anh Bình thì không có gan đó, nhưng ánh mắt hai người họ thì như dính lên người Ôn Nhược Hi luôn vậy. Khiến Hạ Tử Hiên trong lòng sôi sục bình giấm. Nhưng mà vẫn phải cố kiềm lại, mấy con ong này Nhược Hi của cô sẽ không thèm bận tâm đâu. Do nhà thờ khá gần nên bọn họ quyết định đi bộ. Một đoàn người khá đông đúc, bên trong lại có hai cô gái trẻ xinh đẹp hút người. Vậy cho nên trên đường có rất nhiều người nhìn ngó họ. Hạ Tử Hiên vẫn một mực nắm tay Ôn Nhược Hi, cô sợ em của cô bị người bắt mất. Đóa hoa xinh đẹp thơm phức này chỉ được một mình cô được ngửi thôi. Ôn Nhược Hi cong môi mặc kệ cô dẫn mình đi. Cô ghé vào sát Hạ Tử Hiên cười hỏi "Làm gì nắm tay em chặt vậy ?". Hạ Tử Hiên cũng kế sát trả lời "Sợ em bị người cướp đi". Ôn Nhược Hi biết là cô đang nói đùa cũng không nói gì thêm. Chỉ im lặng mỉm cười đi theo sau, mấy lần nhỏ Thúy muốn chen vào hai người nhưng đều bị Hạ Tử Hiên đẩy ra, ai cho nhỏ phá đám chứ. Không chỉ một mình nó, còn hai ông nội kia cũng câu có câu không kiếm chuyện nói với Ôn Nhược Hi. Đến nhà thờ thì đã có rất đông người, cả người trong đạo lẫn ngoài đạo đều đến chung vui. Bọn họ cũng đi vòng vòng xem người ta bán hàng xung quanh nhà thờ. Đi được một chút Hạ Tử Hiên liền thấy Trình Tiểu Bân. Cậu ấy đang đi một mình, nhưng cô biết cậu ta không phải là đi chơi, mà là đang theo dõi người. Nơi đông như vậy đương nhiên sẽ không thiếu kẻ xấu. Hai người chạm mắt nhau, chỉ cần ánh nhìn đã hiểu ý đồng đội. "Em đi vớ mọi người một lát, tôi qua chào thầy Bân". Ôn Nhược Hi níu tay cô "Em cũng đi". Hạ Tử Hiên nghe xong thì bật cười, cô định dắt em xuyên qua dòng người nhưng đi tới giữa đường lại bắt gặp cậu nhỏ. Cậu đang đứng nhìn về một hướng xa, ánh mắt đờ đẫn. Cô nhìn theo hướng đó, nhưng không phát hiện được gì, quá đông người. "Cậu, nhìn gì đó ?". Cô vỗ vai Dương Quá hỏi. Dương Quá cũng không nhìn sang cố, mà dùng cằm chỉ chỉ về một cặp nam nữ cách họ không xa. Người nữ tầm 20 tuổi, trông khá xinh, còn người nam thì tầm tuổi cậu nhỏ. Trông hai người rất thân mật. Không cần hỏi danh tính liền biết người đó là ai. Hạ Tử Hiên cười cười "Có muốn gỡ lại chút mặt mũi hong ?". Cậu nhỏ nhìn cô "Có ý gì ?". Hạ Tử Hiên quay sang nói với Ôn Nhược Hi "Bảo Bối em chờ tôi một chút nhe". Em nhìn cô rồi nhéo nhẹ vào cánh tay cô một cái mới gật đầu, cô mỉm cười nắm tay em xoa xoa. Hạ Tử Hiên rất tự nhiên khoác lấy cánh tay cậu nhỏ, ung dung đi đến gần hai người kia. Trò này cô diễn cùng Lâm Bá Nhạc đã rất nhiều lần rồi, nên nhập vai khá nhanh. Lúc này hai người nọ mới nhìn thấy bọn họ. Cô gái khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳng. Hạ Tử Hiên đủ tự tin rằng mị lực bản thân sẽ hơn một cô bé mới lớn. Nhưng cô không có ý định gây thêm chuyện. Một phần vì cô gái này không đáng, một phần vì nơi này người đông chuyện nhiều. Quan trọng hơn là Ôn Nhược Hi vẫn còn đứng một mình bên kia cùng đám người mà cô không yên tâm. Chỉ cần xuất hiện trước mặt để cho cô ta biết cậu nhỏ của cô cũng không tệ đến mức không ai thèm. Đặt biệt là có rất nhiều gái đẹp như cô thèm nữa kìa. Nhận được ánh mắt như mong đợi hai cậu cháu liền quay lại chỗ Ôn Nhược Hi. Cậu nhỏ lúc này mới cười nói "Mệt cho con nghỉ được mấy chuyện dư hơi này". Hạ Tử Hiên trề môi, không nói gì. Do cô ứa gan thôi, sợ không làm gì sẽ bị phình gan chết. Trên sân khấu các diễn viên đang diễn lại cảnh ngày Chúa giáng thế, sau buổi diễn đã là 10 giờ, Hạ Tử Hiên đột nhiên kéo Ôn Nhược Hi chạy nhanh thật nhanh cắt đuôi đám người bên cạnh. Cô kéo em vào một góc tối, ở giữa khoảng cách của hai ngồi nhà của nhà thờ, không gian rất kin rất tối. Ôn Nhược Hi khó hiểu nhìn cô, dù là nơi này tối hù không nhìn rõ được đường nét gương mặt. "Sao lại kéo em vô đây ?" Hạ Tử Hiên mỉm cười "Muốn có không gian riêng với em". Không ai nhìn thấy ai, nhưng cảm nhận rất rõ hơi thở của nhau. Ấm áp quen thuộc. Khi trời tối thì du͙© vọиɠ sẽ rất cao, vậy cho nên thuận thế đẩy thuyền. Hai người bắt đầu hôn môi, kịch liệt giao truyền. Đánh dấu buổi hẹn hò đầu tiên. Nhà thờ bắt đầu đánh chuông. Từng tiếng chuông vang vang khắp vùng, vang từ trên đỉnh đầu của đôi tình nhân đnag trốn trong bóng tối hôn nhau. Sau khi tách khỏi môi lưỡi đối phương, cả hai cùng ôm sát nhau thở dốc. Trong lúc lấy lại hơi thở Ôn Nhược Hi lại kề sát tai Hạ Tử Hiên thì thầm nói khẽ "Em yêu Hiên ". _________/_________ P/s : Thôi tôi cũng kiềm lòng không đặng rồi. Chương sau phải H thôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 73 Chương 74 Chương 75
Chương sau