Hai cậu cháu tìm một vị trí rất kín đáo ở giữa kh nghĩa địa của huyện. Nghĩa địa này không lớn không nhỏ, mộ bia đủ kích cỡ. Trắng xóa một vùng trời, hai người chọn một cái núi đất đầy cỏ. Mà không biết đây là núi đất hai cái mã đất nữa.
Hai cậu cháu nằm sấp trường dài sau núi đất kia. Bây giờ đã là 11h40 còn chưa thấy ai.
"Để xe ngoài kia lỡ bị mất rồi sao ?". Cậu nhỏ lo lắng cho chiếc xế yêu của cẩu.
Hạ Tử Hiên mắt vẫn nhìn thẳng đến cổng vào, miệng thì trả lời "12 giờ đêm còn người nào ra đường mà lấy xe cậu. Có thì có ma thôi".
"Nè con bớt nhắc tới dùm, biết đang ở đâu hong ?".
"Nhà nước tụi con theo chủ nghĩa vô hồn nha !"
Giọng hai người thì thầm trong đêm giữa khu nghĩa địa.
"Con nói coi cái đám này mắc cái quái gì hẹn đúng giờ linh vậy không biết. Ban đêm ban hôm ở khu trắng xóa này, bộ hong sợ có nhiều khán giả bay lẩn quẩn coi hả ?!".
Hạ Tử Hiên xoa xoa cánh tay lạnh buốt "Ai mà biết tụi nó, vậy cậu mới biết cảnh sát tụi con sống thật không dễ dàng".
"Ừ , ừ. Để chị ba mà biết thì thương con biết mấy".
Ban đêm ban hôm, sương bắt đầu rơi muỗi thì vo ve chít không thương tiếc. Dương Quá phải nh ẹnhàng nâng niu mà đập, ngứa còn không dám gãi.
Anh thắc mắc tại sao bọn nó chỉ chích mình anh "Ủa sao muỗi hong chích con ?"
"Trước khi đi con có sức soffel rồi. Anh câm tức nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362705/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.