"Đi hẹn hò hả ?". Tiêu Mộc Miên đã khôi phục tinh thần, ngồi trên ghế phòng khách nhà Hạ Tử Hiên. Việc buổi tối khóc sướt mướt sau đ óbuổi sáng coi như không có chuyện gì đ ãquá quen thuộc vố cô rồi.
Hạ Tử Hiên một bộ dạng đầu bù tóc rối, cô vò vò đầu đi tới ngồi cạnh Tiêu Mộc Miên "Mới 10 giờ, hẹn gì sớm vậy. Nay không làm hả ?". Vừa nói còn ngáp một cái lớm, tối qua tận 3 giờ sáng mới ngủ.
"Tỉnh dùm đi, nay chủ nhật mà he".
Hạ Tử Hiên nằm vật vờ trên đùi cô "Bác sĩ tụi mày không phảo không có ngày nghỉ hay sao ?"
"Đó là bệnh viện chỗ người khác làm. Còn nơi tao làm sẽ không bị làm phiền vào ngày nghỉ".
"Ăn gì hong, tao đi nấu". Nếu ở chung Tiêu Mộc Miên sẽ là người nấu ăn.
"Ăn, chút nữa tao đi sở một chút".
"Tao thấy cảnh sát như tụi mày mới là không có ngày nghỉ á"
Hạ Tử Hiên cười cười "Vậy lúc người dân bấm gọi 113 có bao giờ nghĩ chúng tôi là đang nghỉ phép không ?"
Tiêu Mộc Miên dơ tay đầu hàng, không biết nó là cảnh sát hay là nhà diễn thuyết nữa, cái mỏ nói quá nói. Cô cải không lại.
Sau khi ăn xong bữa sáng + trưa Hạ Tử Hiên tinh thần phơi phới đi đến sở cảnh sát. Vụ án hôm qua làm cô rất có hứng thú.
"Đội phó em đúng là yêu nghề nha". Kiến Minh thấy cô là liền trêu chọc. Hạ Tử Hiên vỗ vai anh cười nói "Còn thua anh một chút".
Lâm Bá Nhạc vỗ vỗ sắp tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362692/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.