Suốt một ngày Ôn Nhược Hi dù vô tình hay cố ý vẫn không nhìn thấy Hạ Tử Hiên ở trường. Đến mức cô cố tình đi ngang 12C9 cũng không thấy, chỉ thấy một mình Hứa Tiên, bên cạnh là chỗ trống, cô cũng không tiện hỏi.
Buổi chiều Ôn Nhược Hi đi dạy về, cũng không kịp thay áo dài đã sang nhà bên cạnh, chỉ thấy Dương Quá ngồi xem ti vi ở phòng khách, thấy c ôsang anh liền cười hỏi "Nhược Hi về rồi hả em ?"
Ôn Nhược Hi gật đầu với anh "Hiên về chưa anh ?"
"À, nó không nói với em hả ?"
Ôn Nhược Hi nhíu mày "Sao anh ?"
"Nó đi Sài Gòn rồi. Chắc ba bốn ngày gì đó mới về"
"Hiên đi lên đó có việc gì sao ?"
Dương Quá cười cười, suy nghĩ xem nên lấy lí do gì "Chắc đi thăm bạn trai đó. Yêu xa nên nhớ á mà".
Cô không nói gì, chỉ cười trừ rồi xoay người về nhà dì Điệp. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, lời Dương Quá như cảnh tỉnh cô. Hạ Tử Hiên đã có bạn trai, tình cảm còn rất tốt. Cô không nên có tâm tư quá mức, hơn nữa cô còn là giáo viên của em ấy.
Ôn Nhược Hi cũng không cho tình cảm c ôdành cho Hạ Tử Hiên là tình yêu, chỉ là cô từ nhỏ đến lớn không có bạn thân, Hạ Tử Hiên cho cô cảm giác được quan tâm, được tiếp xúc. Cho nên mới sinh ra cảm giác quyến luyến.
Cô quyết định từ đây về sau sẽ hạn chế gần gũi Hạ Tử Hiên hơn. Tránh cả hai lại ngượng ngùng hiểu lầm. Nghĩ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-noi-tim-em/362691/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.