Làm sao có thểkhông sợ được cơ chứ?! Thượng Tâm cảm thấy đúng là anh đứng nói chuyệnnên không thấy mỏi lưng, mặc dù thực tế là bây giờ anh đang ở trên người cô, “Không được, không được, Thiệu Phi Phàm, anh chậm lại đã, để cho em chuẩn bị một chút.”
“Vợ, thật sự anh không thể chậm lại được. Nếu không, anh đếm một, hai, ba rồi mới tiến vào để cho em chuẩn bị nhé.”
Thượng Tâm chuyển động con ngươi, do dự xem có thể cò kè mặc cả thêm một chút nữa hay không.
Tay của Thiệu Phi Phàm lại nhẹ nhàng miết vào hoa tâm của cô, “Nếu như emkhông cần đếm một, hai, ba, anh liền trực tiếp tiến vào cũng được.” Thân thể ưỡn thẳng, đỉnh đầu một vật cưng cứng chặn ở giữa hai chân cô.
“A, đếm, đếm, đếm.” Ngay cả việc thốt lên ba tiếng thôi mà Thượng Tâm cũng mất hết sức lực, tiếng nói nhỏ dần.
Thiệu Phi Phàm cười thầm, đầu ngón tay đã sớm làm cho hoa tâm chảy ra mậthoa, anh biết cô đã chuẩn bị xong rồi, bàn tay nắm lấy eo của cô, “Một,hai, …” thân thể chợt tiến vào.
“A…Thiệu Phi Phàm, anh nói dối,mới đếm tới hai…” Thượng Tâm thét chói tai kêu lên, sau đó liều mạng corút thân thể, tay nhỏ bé đánh lung tung vào ngực của anh, “Đau chết mất, anh mau ra ngoài, đi ra ngoài…”
Trong nháy mắt, Thiệu Phi Phàmlại ngơ ngẩn, vẫn giữ lấy eo của cô không nhúc nhích. Cảm giác trở ngạikhi xông vào quá chân thật, làm cho anh không thể không kinh ngạc. Chẳng lẽ… Ánh mắt bốc hỏa, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/2856842/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.