Lâu rồi không gặp cháu gái, cho dù có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã sớm tiêutan rồi, chỉ hận không được ôm cháu gái vào trong ngực, cưng chiều côgiống như khi còn bé vậy.
Bất quá, có người so với lão gia tử tay chân nhanh nhẹn hơn, Thượng Tâm mơ mơ hồ hồ ngủ, đến nhà rồi còn khôngmuốn xuống xe, Thiệu Phi Phàm cưng chiều cô, để cho cô ngủ tiếp, sau đótrực tiếp ôm cô vào trong tòa nhà lớn.
Mới đầu, lão gia tử nhìnthấy còn tưởng là cháu gái mình bị thương, nghe nói chỉ là buồn ngủ mớiyên tâm. Nhìn cháu gái gối đầu lên chân của Thiệu Phi Phàm ngủ say,ngoài đau lòng ra còn mơ hồ cảm thấy có chút ghen tị, lại quay qua nhìnánh mắt của con trai ngồi ở một bên, đều hiểu rõ lòng nhau. Con gái domình nuôi lớn, cứ như vậy liền trở thành vợ của người khác, nếu nhưkhông đau lòng thì không phải là người làm cha.
Lắc đầu cườicười, nhớ năm đó ông đem Hạ Hạ gả cho chính đứa con trai của mình cònkhông bỏ được, huống chi Tâm Tâm là cháu gái ruột của ông. Lão gia tửnhấp một ngụm trà, “Tiểu Thiệu, cháu có nghĩ đến việc cùng Tâm Tâm dọnvề đây ở không? Không phải là ông cưng chiều Tâm Tâm, mà là Tâm Tâm đãcó thói quen sống ở đây, hiện nay hai đứa cũng đã kết hôn rồi, ở khu nhà trọ của cháu có chút chật hẹp. Cháu nghĩ xem có nên suy nghĩ một chúthay không…”
Thiệu Phi Phàm lau sạch mồ hôi trên trán của ThượngTâm, vừa nghĩ tới lúc trước lão gia tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-vung-la-mot-ki-thuat/2856841/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.