Một đám người nhanh như gió chạy mất, Hứa Tư Văn ngồi trên xe cũng nhìn thấy được hai con chó nhà sủa gâu gâu bên trong lưới sắt!
Khiến Hứa Tư Văn tương đối quẫn bách chính là, lúc hai con chó chạy ra, nếu y không nhìn lầm, thì đang vẫy đuôi…
Bình thường lúc chó muốn cắn người, đuôi đều là kề sát sau chân, chỉ có lúc mừng rỡ, mới phải ngoắt ngoắt cái đuôi… đúng không?
Đây thật sự là đến cắn ăn trộm sao?
Một nhóm người đưa Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn trở về, trước khi đi, còn nói trước với Vũ Khánh Cương: “Ngày mai đến phiên nhà họ Khúc và nhà họ Vương, hôm sau nữa là nhà Nhị gia và nhà Đại Cường, nếu như anh Cương tử còn muốn đi, liền đến hai nhà này chờ.”
“Được!” Vũ Khánh Cương đẩy xe vào trong nhà kho nhà mình.
Chờ người đi rồi Hứa Tư Văn mới hỏi Vũ Khánh Cương: “Vừa nãy bọn họ nói vậy là có ý gì?” Tuyệt đối không nên là cái ý mà y nghĩ tới nha?!
“Trái cây chín rồi mọi người liền bắt đầu đùa hai lão già đó, luân phiên đến vườn trái cây, nửa đêm ăn trộm đã coi như tốt rồi, còn có mấy nhà có quan hệ với hai lão, buổi tối liền đi dằn vặt, làm cho bọn họ ngủ không yên.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Đừng thấy người thành thật dễ ức hiếp, trả thù lên cũng rất thiếu đạo đức đó!
Ngày hôm sau, Vũ Khánh Cương thực hiện lý tưởng của hắn, dẫn Hứa Tư Văn nhảy vào ruộng bắp nhà mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tuc-phu-cua-dong-bac-ho/2976065/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.