“Tôi nhớ trong thang máy nào cũng đều có nút khẩn cấp.” Dư Duyệt vươn tay tìm kiếm xung quanh, vừa tìm cái nút vừa nói: “Tìm được rồi thì chúng ta sẽ liên lạc được với bên ngoài ngay thôi.”
Cô không phát hiện hơi thở của Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng nặng nề, trong lòng vô cùng mong ngóng có thể thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Sao không thể sợ được chứ, trong không gian nhỏ hẹp này chỉ có một mảnh tối đen, xung quanh yên lặng trống trải như một bàn tay to độc ác, mạnh mẽ nắm lấy trái tim Dư Duyệt. Tay chân cô đều cứng ngắc cả rồi, nhưng cô không cho phép mình có thể yếu ớt trước mặt Tịch Thành Nghiễn, kìm nén hồi hộp trong lòng, cô giả vờ như mình không sao cả.
“Đừng, đừng nhúc nhích!” Đúng lúc Dư Duyệt cảm thấy vô cùng lo sợ, giọng nói Tịch Thành Nghiễn đột nhiên vang lên bên tai cô, anh nắm chặt cổ tay cô, giống như người chết đuối bắt được một cái phao cứu mạng, nhưng hình như anh đang cố gắng đè nén cái gì đó lại, bóp chặt tay cô, khiến xương cốt cô đau inh ỏi.
“Tịch Thành Nghiễn, anh... anh sao rồi?” Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn phía sau không được bình thường, cô không dám bỏ anh ra, ngoan ngoãn để anh nắm lấy, cô nhẹ giọng hỏi.
“Tôi không sao.” Tịch Thành Nghiễn hít một hơi thật sau, bàn tay dùng sức, kéo cô ôm chặt vào lòng, “Cô đừng động đậy, để tôi tìm cái nút.” Cô chỉ cần ngoan ngoãn ở trong lòng tôi là được rồi, đừng đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-trong-tay/2952595/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.